Sau Khi Nam Phụ Trọng Sinh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:55:39
Lượt xem: 689
1
Trước buổi chầu sớm, người vừa cầm kiếm uy h.i.ế.p sau lưng ta còn ôm ta vào lòng, khẽ hôn lên môi.
Thế mà giờ đây, lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát ta, lực đạo còn đang tăng thêm, ta thậm chí có thể cảm nhận được da thịt bị rách ra, dòng m.á.u ấm nóng từ cổ thấm vào vạt áo.
Chỉ vì ta đã xem cuốn nhật ký ghi lại việc Bùi Độ trọng sinh, biết được tất cả những gì hắn làm với ta đều là giả dối.
Hắn sợ ta yêu hắn rồi sinh hận, gây bất lợi cho Tống Nghiên Vũ.
Kiếp trước, nguyên chủ chính là vì yêu nam chính mà không được nên mới nhiều lần hãm hại Tống Nghiên Vũ.
Ta đang định quay người lại, nhưng cơn đau ở cổ lại khiến nước mắt trào ra, tầm nhìn mờ đi, ta nghe thấy giọng nói của Tống Nghiên Vũ.
"Hoàng thượng đang làm gì vậy? Lạc Ngư... Hoàng hậu nương nương hôm nay đến chỉ muốn nói chuyện với thần nữ thôi. Thuận tiện trả lại con d.a.o găm đã sửa xong cho thần nữ." Tống Nghiên Vũ đẩy lưỡi kiếm của Bùi Độ ra, vội vàng lấy khăn tay ấn vào vết thương của ta.
Bùi Độ không muốn làm Tống Nghiên Vũ bị thương, liền nhanh chóng thu kiếm lại.
"Lạc Ngư, đau không?"
Ta lắc đầu với nàng, đưa con d.a.o găm cho nàng.
"Con d.a.o găm đó..." Bùi Độ nhìn con d.a.o găm trong tay ta, vẻ lạnh lùng trong mắt tan đi gần hết.
"Con d.a.o găm vốn là Tiêu Diễn tặng cho thần nữ, hôm đó bị Trân Nhi làm sứt mẻ một chút. Hôm trước trong cung yến, thần nữ vô tình nhắc đến với Hoàng hậu nương nương, nương nương nói Thượng Công Cục có rất nhiều nghệ nhân lành nghề, sửa chữa không thành vấn đề, nên đã giúp thần nữ giao con d.a.o găm cho Thôi Thượng cung." Tống Nghiên Vũ càng nói càng tức giận.
"Hoàng thượng thì hay rồi, còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện đã rút kiếm, xem Hoàng hậu nương nương là ai vậy?"
Lời nói của Tống Nghiên Vũ giống như sấm sét giữa trời quang, giáng xuống giữa ta và Bùi Độ, có lẽ vì đang ở trước mặt người trong lòng, Bùi Độ im lặng, thậm chí còn cố ý tránh ánh mắt của nàng.
Bùi Độ xem ta là ai?
Là con rắn độc bên cạnh Tống Nghiên Vũ? Là ác nữ si mê nam chính Tiêu Diễn? Hay là kẻ tình nghi vì tức giận mà g.i.ế.c người bất thành?
Dù sao cũng không phải là thê tử.
"Trẫm..."
"Gần đây thần thiếp hay gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy vô tình làm bị thương người khác vài lần, Hoàng thượng chỉ là sợ thần thiếp lại làm người khác bị thương, nhất thời nóng vội, thần thiếp không sao." Ta ra hiệu cho Tống Nghiên Vũ buông tay, mỉm cười bảo nàng đừng lo lắng cho ta.
Tuy nói vậy, nhưng lòng ta đã lạnh như băng.
Nếu nói hôm nay khi nhìn thấy cuốn nhật ký, ta còn giữ lại một tia hy vọng Bùi Độ sẽ yêu ta trong những ngày tháng bên nhau, thì giờ đây ta chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nam-phu-trong-sinh/chuong-1.html.]
Bùi Độ không nói gì nữa, bởi vì lời nói dối này, dù có giải thích thế nào cũng sẽ có sơ hở.
Cả Tiêu phủ đều nhìn thấy Bùi Độ dùng kiếm làm ta bị thương, chắc chắn ngày mai sẽ có lời đồn đại lan truyền.
Tình cảm của đế hậu không giống như lời đồn, mà ngược lại, đang lung lay trên bờ vực sụp đổ.
Và sự thật đúng là như vậy.
Anan
Trên xe ngựa, cả đường không ai nói câu nào.
Bùi Độ muốn đưa tay xem vết thương của ta mấy lần, nhưng đều bị ta gạt đi.
Khoảng cách từ Tiêu phủ đến cổng cung không xa, nhưng hôm nay lại cảm thấy đặc biệt dài.
Đến cổng cung, ta đứng dậy xuống xe ngựa. "Hôm nay thần thiếp bị thương, không tiện chuẩn bị bữa tối."
Ta cắn chặt môi không để mình rơi nước mắt, nhưng hôm nay gió lại quá lớn, lúc quay người lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Thực ra bữa tối đã chuẩn bị xong gần hết rồi, chỉ vì hắn nói một câu, hôm nay muốn ăn đồ ta tự tay làm.
Ta không giỏi nấu nướng, trước khi xuyên không là vậy, sau khi xuyên không cũng vậy.
Nấu nướng, lễ nghi, cung quy, cho đến việc quản lý mọi việc lớn nhỏ trong cung, ta đều không giỏi.
Chỉ vì Bùi Độ cầu xin tiên đế ban hôn cho ta, chỉ vì đêm trước khi thánh chỉ ban hôn được ban xuống, hắn đã vượt tường vào Giang phủ, đưa cho ta một tờ giấy đỏ viết ngày sinh của hai người, ghi chú là 【Đại cát】.
Đây là việc hắn đã làm cho Tống Nghiên Vũ trong truyện, nhưng đêm đó hắn đứng dưới ánh trăng, ánh mắt lại rơi vào ta: "Nàng gả cho ta được không?"
Đêm đó ta cứ ngỡ mình nhìn thấy tình yêu cuồn cuộn trong mắt Bùi Độ, cho đến khi nhìn thấy những tờ giấy đỏ viết đầy ngày sinh của hắn và một người khác, không biết bao nhiêu trang, rơi ra từ cuốn nhật ký.
Ta mới biết, hóa ra đêm đó ta chỉ nhìn thấy ảo tưởng của chính mình.
Ta không nghe rõ Bùi Độ nói gì sau lưng, ta chỉ muốn nhanh chóng về cung, trốn khỏi nơi này.
Hoàng hậu bị thương, lại còn ở cổ, trên đường đi, cung nhân hành lễ đều liếc nhìn. Từng ánh mắt như muốn lăng trì ta.
Ta ngủ sớm, mặc kệ mọi việc trong hậu cung.
Ta mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ ta chính là nguyên chủ, từ nhỏ đã yêu nam chính Tiêu Diễn.
Nhưng Tiêu Diễn lại chỉ thích Tống Nghiên Vũ, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người nguyên chủ.
Vì vậy, nguyên chủ đã trăm phương ngàn kế hãm hại Tống Nghiên Vũ, suýt nữa thì hại nàng mất mạng.
Sau khi hai người kết hôn, nàng vẫn không cam lòng, dùng kế để trở thành thiếp của Tiêu Diễn, nhiều lần chia rẽ tình cảm của hai người.