Sau Khi Nam Phụ Trọng Sinh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:57:02
Lượt xem: 760
Đúng vậy, sau khi hòa ly với hắn ta quả thật khó mà sống sót. Nhưng đối với hắn, chẳng phải cũng không có lợi ích gì sao?
Trong mắt bách tính, ta và Bùi Độ là vợ chồng trẻ, ân ái hòa thuận. Trong mắt các đại thần, ta là một Hoàng hậu xứng chức, quản lý hậu cung đâu vào đấy, lời nói cử chỉ cũng chưa từng có sai sót.
Đế hậu hòa ly nhất định sẽ khiến nhiều người suy đoán, thậm chí có khả năng phá vỡ ấn tượng của Bùi Độ với tư cách là bậc quân vương trong mắt bách tính, quan trọng nhất là, điều này sẽ phá vỡ sự cân bằng giữa triều trước và hậu cung nhiều năm qua.
Hậu vị bỏ trống, các đại thần nhất định sẽ lấy cớ nhét phi tần vào hậu cung. Bùi Độ không thích bị người khác khống chế, huống hồ, ta vốn dĩ là bia đỡ đạn cho hắn để chống lại những nữ nhân khác.
“Ở trong cung được ăn sung mặc sướng, hậu cung bỏ trống, nàng không cần phải phiền não vì tranh giành đấu đá. Mẫu phi của trẫm mất sớm, nàng không cần phải kiêng dè Thái hậu. Triều trước cũng không có bất kỳ bất mãn nào với nàng…” Bùi Độ thấy ta im lặng, lại nói, “Trẫm sẽ đối xử với nàng như trước kia.”
Hắn nắm lấy tay ta, giống như vô số đêm triền miên, năm ngón tay đan vào nhau, siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Giống như trên bàn đàm phán, bởi vì hai bên không thể đạt được nhất trí nên đã thêm lợi ích.
Ta nhanh chóng rút tay về, có lẽ khi ta nhìn thấy nhật ký thì ta vẫn cảm thấy lời nói của Bùi Độ có một phần chân thành.
Nhưng hiện giờ ta thật sự không nhìn rõ người trước mắt, gả cho Bùi Độ không phải là ham phú quý xa hoa của hoàng thất, càng không phải là quyền thế, mà là ta thật lòng yêu hắn.
Cốt truyện chỉ tập trung vào Tiêu Diễn và Tống Nghiên Vũ, sẽ không quan tâm đến những chuyện như thay đổi tình cảm của Bùi Độ.
Nhưng vào ngày ta quyết định gả cho Bùi Độ, hệ thống đã từng chân thành khuyên ta: “Nếu gả cho Bùi Độ là muốn lợi dụng quyền lực của hắn để giúp đỡ cốt truyện, ngươi làm đúng rồi. Nhưng nếu ngươi thật sự muốn ở lại đây, ta hy vọng ngươi hãy cân nhắc lại đoạn tình cảm này.”
“Có rất nhiều người chấp hành nhiệm vụ khó tránh khỏi rung động, nhưng nhất thời bốc đồng có thể khiến họ bỏ qua sự khác biệt về tư tưởng do thời đại khác nhau mang lại, cũng có thể nhất thời bỏ qua bản chất của nhân vật.”
Lời khuyên của hệ thống lại vang lên trong đầu, đáng tiếc lúc đó ta đã cố chấp.
“Thật sao?” Ta cố gắng kìm nén nước mắt.
“Nhưng Hoàng thượng chàng nói nhiều như vậy, vẫn chưa hỏi tên của ta.”
5
Nói cho cùng Bùi Độ căn bản không quan tâm ta là ai, sau khi biết ta không phải Giang Lạc Ngư và không có uy h.i.ế.p đối với Tống Nghiên Vũ, hắn chỉ cần một Hoàng hậu xứng chức, chỉ vậy thôi.
Mặt nạ của Bùi Độ bị ta vạch trần, cứ thế im lặng.
“Lời của Hoàng thượng, thần thiếp đều đã hiểu. Có phải từ nay về sau chỉ cần thần thiếp làm tốt Hoàng hậu của mình, chuyện hậu cung vẫn do thần thiếp làm chủ?” Ta mở miệng phá vỡ sự im lặng, chỉ thấy trong mắt Bùi Độ lóe lên một tia kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nam-phu-trong-sinh/chuong-4.html.]
Hắn có lẽ không ngờ, ta lại thay đổi nhanh như vậy.
“Đương nhiên rồi.” Bùi Độ đáp rất nhanh.
“Thời gian không còn sớm, ta cũng mệt rồi, sẽ không tiễn Hoàng thượng.” Vừa dứt lời ta đã hạ lệnh đuổi khách, so với câu trước, dường như câu này của ta càng khiến Bùi Độ trở tay không kịp.
“Được.” Bùi Độ có chút ngây người gật đầu, trước khi đứng dậy nhét lọ thuốc vào tay ta, “Nhớ bôi thuốc.”
Cùng với tiếng cửa đóng lại, ta mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Anan
Ta từng tưởng tượng rất nhiều cảnh nói cho Bùi Độ biết thân phận thật của mình, nhưng chưa từng nghĩ đến cảnh này.
Hoặc nói cách khác, ta chưa từng nghĩ đến việc hắn không yêu ta.
Nhìn thái độ của Bùi Độ thì hòa ly là tuyệt đối không thể, chỉ cần ta còn mang thân phận Giang Lạc Ngư một ngày, ta vẫn là Hoàng hậu một ngày.
Nhưng có rất nhiều cách để không làm Hoàng hậu, xuất cung ẩn danh đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay.
Dù sao, những năm này ta cũng không phải sống uổng phí.
Khó khăn là, làm sao để những người bên cạnh không bị liên lụy.
“Nương nương, nghe nói đây là Hoàng thượng đặc biệt sai người ra khỏi cung đến Nhất Phẩm Lâu mua về. Nương nương cũng biết, cửa cung đã khóa, trước khi mặt trời mọc sẽ không mở ra nữa.” Hi Vân đi đến, ý tứ bất quá là Bùi Độ đã phá lệ vì ta.
“Nhưng ta thật sự không có khẩu vị.” Ta lắc đầu, “Đổ hết đi, mùi hoa quế này khiến ta đau đầu.”
“Vâng.” Hi Vân có chút tiếc nuối đáp.
“Hi Vân.” Ta gọi nàng lại, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hồi nương nương, nô tỳ năm nay hai mươi tư tuổi rồi.” Hi Vân có chút bất ngờ.
Ta lúc này mới nhớ ra, Hi Vân là bạn chơi từ nhỏ của nguyên chủ, lúc đó Giang mẫu thấy nàng lớn hơn nguyên chủ vài tuổi, mới mua nàng về Giang phủ.
Hi Vân tính tình trầm ổn, làm việc cẩn thận, một đường đi theo ta từ Giang phủ đến vương phủ, rồi lại từ vương phủ tiến cung.
Chớp mắt một cái, cũng đến tuổi sắp xuất cung rồi.