Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Phá Game - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-04-12 19:50:27
Lượt xem: 129
Phiên ngoại
Lúc tôi từ trong khoang thuyền sinh vật tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn có chút hỗn độn. Lượng lớn tin tức khổng lồ vọt vào não tôi, xung quanh có một đám người mặc áo trắng đang lo lắng nhìn tôi.
"Tiến sĩ Lan tỉnh rồi!"
Mọi người reo hò, tôi là tổng kỹ sư phát triển trò chơi ba chiều của công ty khoa học kỹ thuật Đỉnh Phong.
Ba năm trước, tôi là người đầu tiên dùng thử trò chơi, bị nhốt trong kịch bản chính mình chọn lựa, mất đi ký ức, một lần lại một lần chấp hành nhiệm vụ trò chơi.
Nếu tôi thoát khỏi kịch bản, thức tỉnh ý thức của chính mình, như vậy xác suất tỉnh lại sẽ liền gia tăng.
"Tiến sĩ Lan, cô trước đi làm một cái kiểm tra sức khỏe toàn diện, xem xem còn có di chứng nào không."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bên cạnh có người quan tâm nói.
Tôi khoát khoát tay, đi tới một căn phòng khác. Trong căn phòng màu trắng có một thuyền trò chơi giống của tôi như đúc, bên trong có một người đang nằm, đó là chồng tôi, Cận Xuyên.
Vì để đánh thức tôi, năm thứ ba anh ấy vừa lúc thành thạo kỹ thuật trò chơi xong, liền tiến vào thế giới của tôi.
"Anh ấy còn bao lâu nữa mới tỉnh lại?"
Tôi quay đầu nhìn về phía một nhân viên kỹ thuật hỏi.
"Nhanh thôi, chúng tôi đang thiết kế một cái bug trong thế giới của cô, sau khi cô chết ở trong thế giới kia, anh ấy sẽ thức tỉnh ý thức rất nhanh."
Tôi an tâm gật gật đầu, lại lưu luyến không dời nhìn anh ấy thêm vài cái, mới rời đi kiểm tra sức khỏe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nu-phu-doc-ac-pha-game/chuong-13.html.]
"Khôi phục không tồi, rất nhanh liền có thể làm việc bình thường rồi." Nhân viên điều trị trong nội bộ công ty trêu chọc nói.
"Công việc? Thôi bỏ đi."
Tôi xin nghỉ dài hạn, thời gian ở bên kia, những ký ức kia cũng cần tôi tiêu hóa vứt bỏ.
Trước khi rời khỏi công ty, tôi tìm đến một nhân viên kỹ thuật nội bộ, hỏi một chút chuyện liên quan đến Tô Nhược Bạch, tôi nghi ngờ cô ấy cũng là một người chơi, đoán chừng cũng ngoài ý muốn mất đi trí nhớ.Nhờ bọn họ giúp tôi lưu ý xem một năm gần đây có phòng mới nào ở trong trò chơi ngủ say không tỉnh lại không.
Ngày Cận Xuyên tỉnh lại, tôi không nhận được tin tức, dẫn đến khoảnh khắc khi tôi nhìn thấy anh ấy tôi liền đỏ bừng mắt.
Anh ấy gắt gao ôm tôi vào trong ngực.
"Anh còn tưởng rằng không thể nhìn thấy em nữa." Anh ấy nghẹn ngào nói.
"Ai không phải chứ." Tôi cũng hít hít mũi nói.
"Cũng may, đó chỉ là một trò chơi."
Cận Xuyên là tổng tài của công ty Đỉnh Phong, dứt khoát quyết định cùng tôi xin nghỉ dài hạn, chúng tôi làm tổ cùng một chỗ, thảo luận hết thảy phát sinh của thế giới bên kia.
"Anh cuối cùng được coi là tự tử đúng không?" Tôi cười hỏi.
"Cho là vậy đi?"
Chúng tôi cười ôm chặt lấy nhau.
"Anh yêu em."