SAU KHI NỮ PHỤ PHÁCH LỐI THỨC TỈNH - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-08-21 19:20:55
Lượt xem: 2,931
"Lâm Thanh Miên, tùy hứng cũng nên có chừng mực thôi, chẳng lẽ cô cho rằng sửa mật mã biệt thự là có thể nắm chặt tôi à, mau mở cửa ra, tôi không muốn chơi trò xiếc ngây thơ này với cô!"
"A."
Tạ Thụy nhìn điện thoại bị cúp máy, sắc mặt càng đen hơn.
Đợi lát nữa cửa mở ra, anh ta nhất định phải mạnh mẽ lên án tôi không thôi.
Nhưng mà anh ta chờ một hồi lâu, trời tối rồi, mãi vẫn không thấy cửa biệt thự mở ra.
Cơn giận của anh ta vọt lên thẳng tắp, lại gọi một cú điện thoại tới:
"Lâm Thanh Miên, sao cô chưa mở cửa?"
Tôi xúc một muỗng dưa hấu, nhai nhai nhai:
"Mở cửa? Sao tôi phải mở cửa cho anh? Dưa hấu ngon thật."
Tạ Thụy suýt chút nữa thổ huyết:
"Cô không mở cửa cho tôi thì tôi vào kiểu gì?"
"Đây là nhà tôi, anh tiến vào làm gì? Làm sao, Tạ Thụy, anh không có nhà sao?"
Tạ Thụy khó mà tin được:
"Lâm Thanh Miên, cũng bởi vì tôi ở trường học không ưa tính cách đại tiểu thư của cô mà cô muốn làm nhục tôi như thế sao?"
"Tôi và anh chỉ có quan hệ người giúp đỡ và người được giúp đỡ, tôi không cần anh nuông chiều tôi, tôi nói đây là nhà tôi chỉ là đang trần thuật sự thật, không có bất cứ ý gì muốn nhục nhã anh."
Nói xong, tôi lại muốn đặt điện thoại xuống.
Tạ Thụy lại chắc chắn là tôi đang giở thói đại tiểu thư ra.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi không có rảnh múa mép khua môi với cô, Lâm Thanh Miên, ban đầu là nhà cô cầu xin tôi vào ở!"
"Tôi không nhớ rõ có chuyện này, cho dù có, vậy anh cứ coi như tôi cầu xin anh cút ra ngoài đi."
Tôi lười nói nhảm, cúp điện thoại, tiện thể chặn luôn số của Tạ Thụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nu-phu-phach-loi-thuc-tinh/chuong-06.html.]
9
Cúp điện thoại của Tạ Thụy không bao lâu, cha tôi đã gọi điện thoại tới cho tôi.
"Miên Miên, con và Tạ Thụy cãi nhau à? Sao nửa đêm rồi còn đuổi người ra ngoài?"
Tôi nhớ lại trong nguyên tác, kết cục cha vào tù, mũi chua xót.
Cha bề bộn nhiều việc, rất ít khi về nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng có quan tâm Tạ Thụy, anh ta lại lấy oán trả ơn.
Tôi nói chuyện xảy ra ở trường học cho cha.
Cha nghe xong, giọng điệu quả thực nặng nề hơn mấy phần:
"Không ngờ nó lại kiêu ngạo như thế, ngay cả con cũng không để vào mắt, dù sao thì thỏa thuận giúp đỡ cũng đã đến hạn, sau này cha không quan tâm nó nữa, kệ nó đi."
Trong nguyên tác, cha nể tình tôi để tâm đến Tạ Thụy, anh ta lại còn trung thực đáng tin, nên sau khi anh ta lên đại học đã bồi dưỡng anh ta không ít, thậm chí để anh ta tiến vào công ty nhà họ Lâm.
Nguyên nhân vì thế mới tạo cơ hội cho Tạ Thụy lợi dụng, phá hủy công ty nhà tôi.
Nhưng bây giờ, sau khi biết chuyện ở trường học, cha tôi lập tức bỏ suy nghĩ bồi dưỡng anh ta đi.
Một bên khác, Tạ Thụy mách lẻo xong, vẫn còn đang chờ tôi gọi điện thoại cầu xin anh ta trở về.
Dù sao thì theo anh ta thấy, mình ưu tú như thế, cha tôi coi trọng anh ta như thế, chắc chắn sẽ khuyên tôi.
Nhưng mà anh ta chờ suốt hai tiếng đều không thấy.
Lúc này, một chiếc xe điện dừng lại ven đường, Từ Nhược Nhược tháo mũ bảo hiểm xuống, vui vẻ nói:
"Tạ Thụy, sao cậu lại ở chỗ này?"
Tạ Thụy nói chuyện vừa rồi cho cô ta.
Không biết vì sao mà anh ta có cảm giác rất gần gũi với Từ Nhược Nhược.
Từ Nhược Nhược nghe xong, vô cùng tức giận:
"Lâm Thanh Miên thật quá đáng, dựa vào đâu mà cao cao tại thượng, sẽ có một ngày cậu trở nên nổi bật, đứng ở đỉnh cao vả vào mặt cô ta, chúng ta không thèm cái biệt thự nát của cô ta, nếu như cậu không có chỗ ở, có thể ở nhà tôi."