SAU KHI NỮ PHỤ PHÁCH LỐI THỨC TỈNH - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-08-21 19:23:14
Lượt xem: 2,820
Tôi "Chậc" một tiếng, lập tức block anh ta.
Thời gian một học kỳ thoáng một cái đã qua.
Lễ tổng kết cuối kỳ, tôi đại diện cho thầy trò toàn trường, làm ưu tú học sinh lên sân khấu thuyết trình.
Tôi lúc này, mặc lễ phục màu trắng, toàn thân rạng rỡ dưới ánh đèn chiếu xuống.
Tạ Thụy ngồi dưới sân khấu, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi đi ra sau sân khấu thay lễ phục.
Còn chưa kịp thay quần áo, cửa phòng nghỉ được mở ra, Tạ Thụy đút hai tay vào túi, ánh mắt lặng lẽ khóa chặt tôi.
Tôi nhăn mày: "Cậu tìm ai?"
Tạ Thụy nói: "Tìm cậu, Lâm Thanh Miên, sao cậu lại block Wechat của tôi?"
Tôi cười nhạo: "Tại sao lại block cậu? Tự cậu không biết sao?"
Tôi vốn muốn phủi sạch quan hệ với anh ta.
Nhưng mà không biết Tạ Thụy nghĩ đến cái gì, đột nhiên cong môi cười tự tin:
"Tôi biết rồi, Lâm Thanh Miên, đây cũng là thủ đoạn để cậu thu hút sự chú ý của tôi à?"
Tôi: "?"
13
Tạ Thụy đi vào phòng nghỉ, đồng thời mở điện thoại ra.
Anh ta cũng không xóa bạn bè với tôi thế nên vẫn có thể thấy tin nhắn của hai chúng tôi trước đó.
Trên màn hình, gần như tất cả đều là tin nhắn của tôi.
Tạ Thụy nói: "Trước kia cậu đeo bám tôi như vậy, tôi làm như không thấy cậu, cho nên cậu tức giận, cố ý block tôi để thu hút sự chú ý của tôi, để tôi tìm cậu, kết bạn lại với cậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nu-phu-phach-loi-thuc-tinh/chuong-09.html.]
Tôi nghẹn một hơi trong lòng:
"Tạ Thụy, cậu nên tới khoa não khám đi."
"Cậu lại đang mạnh miệng rồi, tôi đã sớm quen với những trò xiếc kiêu căng này của cậu rồi."
Ánh ta nói, ánh mắt di chuyển trên người tôi, nói tiếp: "Tôi thấy hết thay đổi của cậu trong những ngày này rồi, nói thật, chiến thuật lần này của cậu rất thành công."
Tôi không kiên nhẫn liếc nhìn thời gian: "Cậu có thể nói tiếng người không?"
Tạ Thụy a một tiếng:
"Không phải trên mạng đều nói, chỉ có bản thân trở nên ưu tú mới có thể xứng với người tốt hơn sao? Không phải chỉ bởi vì trước đó tôi chỉ trích cậu có bệnh công chúa nên cậu mới cố gắng như thế để tôi thay đổi cách nhìn, thu hút sự chú ý của tôi sao?"
"Cậu bị điên rồi, tôi cố gắng là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cậu, cậu thật là biết dát vàng lên mặt mình, tôi đạt giải toàn quốc năm lần, cậu lại nói tôi xứng với cậu? Tôi bỏ xa cậu mười tám con phố?"
Tạ Thụy nhíu mày:
"Thành tích thi tốt nghiệp trung học của tôi cao hơn cậu hơn sáu mươi điểm, không phải nói rõ tôi ưu tú hơn cậu sao? Huống hồ cha cậu trước bồi dưỡng tôi, muốn tôi vào công ty của ông ấy hỗ trợ, không phải là nhìn trúng năng lực của tôi sao? Thừa nhận đi, Lâm Thanh Miên, cho dù không có tiền, người như tôi, đi đến đâu cũng sẽ sáng lấp lánh."
Tôi cười qua loa: "Vậy thì chờ cậu tỏa sáng trước đi đã."
Nói xong, tôi mở điện thoại ra, gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Chu Khoa:
[ Gửi cho Từ Nhược Nhược giúp tôi.]
Nói xong, tôi lách qua Tạ Thụy, rời đi như tránh bệnh nhân tâm thần.
14
Đến chiều, Từ Nhược Nhược đã tìm tôi.
"Lâm Thanh Miên, cô gửi ghi âm cho tôi là có ý gì, muốn châm ngòi quan hệ của tôi và Tạ Thụy sao?"
Tôi nhíu mày nói: "Châm ngòi? Cậu ta chủ động tìm tôi, thảo luận vấn đề xứng hay không xứng gì đó với tôi, chẳng lẽ cô không nên đi chất vấn bạn trai của cô sao?"
"Tôi tin Tạ Thụy, nhưng tôi không tin cô."
Cô ta nhìn tôi cảnh giác: "Tôi đã sớm nghe nói cô thích Tạ Thụy, nhưng cậu ấy ngứa mắt với đại tiểu thư có bệnh công chúa như cô, cô đừng có hy vọng nữa, đừng tưởng rằng dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này là có thể chia rẽ chúng tôi, hai chúng tôi có phẩm chất trong sạch, tuyệt đối không cúi đầu vì cô!"