Sau Khi Nữ Phụ Phản Diện Thức Tỉnh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:58:32
Lượt xem: 1,798
Người bị kích thích thật nhanh liền biến lại là tôi.
Tôi có thai rồi.
Hôm đó khi tôi bước ra khỏi văn phòng với đôi chân run rẩy, bụng tôi trướng lên hơi đau.
Một que thử t.ha.i, hai vạch đỏ chói.
Có vẻ như đã có trước rồi, quả thực cốt truyện là không thể cãi lại được.
Giọng nói máy móc trong đầu tôi nói với tôi rằng tiếp theo tôi sẽ sinh con gái.
Sau đó bởi vì ghen ghét, tôi nổi điên đổi con gái mình với con gái của Lục Minh Tuyết, còn bạo hành đứa trẻ.
Sau hàng loạt màn tráo đổi con, cuối cùng tôi cũng bị lộ, cả hai đứa trẻ đều yêu thích Lục Minh Tuyết.
Thương Thi Vũ cũng căm ghét tôi đến tận xương tủy, thậm chí không muốn gặp tôi.
Cuối cùng, tôi bị ném vào nhà đấu giá dưới lòng đất, nhận hết tra tấn của cả đời, sống không bằng chết.
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Mặt tôi tái nhợt, phải ngồi xuống một lúc để bình tĩnh lại.
Tôi lập tức đưa ra quyết định phải rời đi ngay bây giờ.
Con là của tôi, tôi không muốn giống như mẹ của mình, bởi vì hận ba tôi, liền vứt bỏ đứa con ruột của mình không một chút thương xót.
Số tiền trong tay tôi, chắc hẳn đủ để tôi nuôi con.
Tôi đơn giản thu dọn vài thứ, rời khỏi biệt thự vào ngay trong đêm.
Thật không may, lần chạy trốn đầu tiên lại không được thuận lợi.
Ban đầu tôi định đặt chân xuống Kinh Thị gần Bắc Kinh, rồi chuyển máy bay.
Nhưng vừa xuống máy bay đã có người đón tôi ở lối ra, còn là trợ lý riêng của Thương Thi Vũ.
"Đồng tiểu thư, tiên sinh nói lần này cô đi vội vàng, khẳng định có đồ vật không mang theo, phái tôi đến đây mua cho cô."
Trợ lý nói xong liền đưa cho tôi chiếc điện thoại đã được kết nối.
Tôi tiếp nhận nó một cách máy móc.
Trong điện thoại, giọng nói của Thương Thi Vũ rất trầm:
"Sao lại đi vội vàng như vậy, muốn đi đâu chơi sao?"
"...Ừ," tôi cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, "Ở nhà chán quá, anh lại không về. Anh đang ở đâu vậy?"
“Ở Mỹ, xử lý chút việc.”
Tôi biết anh ta đang đi đón Lục Minh Tuyết đang mang thai.
Tôi vẫn cố ý hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chuyện làm ăn thôi."
Tôi im lặng vài giây, ánh mắt rơi xuống bụng nhỏ, đột nhiên mở miệng:
"Thương Thi Vũ, anh có thích trẻ con không?"
Bên Thương Thi Vũ im lặng trong chốc lát.
Sau đó là vài lời có vẻ không hài lòng:
"Anh không thích trẻ con, rất chán ghét chúng."
Tôi ngẩn người.
Sau đó cũng nhẹ nhàng mỉm cười,
"Thật trùng hợp, em cũng vậy."
Tôi không nói với Thương Thi Vũ rằng tôi sẽ rời đi.
Gần đây tôi đã đọc hàng trăm cuốn tiểu thuyết bá tổng.
Biết Thương Thi Vũ sẽ cử người theo dõi hành tung của tôi, bởi vì bản chất chiếm hữu của đàn ông đang trổi dậy.
Tôi cũng biết mối quan hệ này bắt đầu bằng lời nói của anh và phải kết thúc bằng lời nói của anh.
Nhưng tôi không muốn giống như như trong tiểu thuyết, chạy trốn 99 lần.
Không chỉ vì tôi không thể đấu lại với một thái tử gia quyền lực như Thương Thi Vũ.
Càng bởi vì đến lúc đó bụng bầu của tôi sẽ không thể giấu được.
Dưới sự “bảo vệ” của trợ lý riêng, tôi chơi ở Hải Thị vài ngày, rồi cùng trở về Bắc Kinh cùng hắn.
Thương Thi Vũ vẫn luôn không trở về.
Theo các tài khoản ăn dưa giải trí, Lục Minh Tuyết đã trở lại Bắc Kinh ngày hôm qua.
Không một bức ảnh nào bị rò rỉ, an ninh được thắt chặt vô cùng, điều mà chỉ doanh nhân mới làm được.
Buổi tối, sau khi người hầu đã nghỉ ngơi, tôi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"Tôi cần giấy chứng t.ử, cùng với một thân phận mới."
Người tôi vừa gọi là bạn tốt từ nhỏ của Thương Thi Vũ, Ôn Cảnh Húc.
Cũng chính ngày hôm đó, tôi đã gặp người đàn ông này ở văn phòng của Thương Thi Vũ.
Sở dĩ tôi tìm hắn, là vì Ôn Cảnh Húc đã lén gặp riêng tôi sau khi chúng tôi gặp nhau ngày hôm đó.
Hắn nói, hắn xem Lục Minh Tuyết như em gái ruột của mình, sẽ không mở mắt nhìn cô ấy bị tổn thương.
Hắn còn nói, Thương Thi Vũ và Lục Minh Tuyết là trời sinh một cặp, tốt nhất tôi nên tự lượng sức mình mà rời đi.
Ôi, tự lượng sức mình sao, vậy thì tôi quá rành luôn, nếu không làm sao tôi có thể trở thành chim hoàng yến của thái tử gia khó tính nhất Bắc Kinh đây?
Tuy nhiên, Ôn Cảnh Húc cũng rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của tôi.
Rốt cuộc, mặc dù anh ta có thể làm được giấy chứng t.ử và thân phận mới, nhưng chắc chắn không đơn giản như vậy.
"Làm ơn đi, cô chỉ là rời đi Thi Vũ mà thôi, có cần phải phiền phức như vậy không?"
Tôi kể cho hắn nghe về lần chạy trốn thất bại đầu tiên của tôi.
Ôn Cảnh Húc nhịn không được ch.ử.i:
"M.ẹ k.iế.p, Thi Vũ còn phái người theo dõi cô sao?"
Tôi lập tức mỉa mai:
“Đúng rồi, ai bảo tôi hấp dẫn quá làm gì?”
Ôn Cảnh Húc:
"Cái đồ yêu nữ nhà cô, thật là không biết xấu hổ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-nu-phu-phan-dien-thuc-tinh/chuong-2.html.]
"...."
Tôi:
"Họ Ôn kia, thử mắng tôi thêm một câu nữa xem. Anh có tin tôi sẽ không đi nữa hay không? Chia rẽ em gái Minh Tuyết với Thương Thi Vũ nha."
"…."
Cuối cùng, vẫn là Ôn Cảnh Húc phải xin lỗi tôi.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Giấy chứng t.ử cùng với thân phận mới tôi có thể sắp xếp cho cô, nhưng Thi Vũ đang giam lỏng cô, cô trốn thoát được sao?"
"Nữ nhân làm chim hoàng yến của nam nhân... Chậc, tôi không tin cô có thể chơi lại Thi Vũ."
Sự thật chứng mình, hắn đã sai.
Tôi không chỉ là một người phụ nữ, làm chim hoàng yến của đàn ông.
Tôi còn là người phụ nữ đã đọc hàng trăm tiểu thuyết bá tổng và “Binh pháp Tôn Tử”!
Rút kinh nghiệm từ lần chạy trốn đầu tiên thất bại, lần thứ hai tôi rất cẩn thận.
Kể từ lần trước tôi đột nhiên đi du lịch một mình, Thương Thi Vũ chắc chắn đã nghi ngờ điều gì đó, dù tôi đi đâu cũng có người theo dõi từ xa.
Đi dạo phố cũng vậy, luôn có những chiếc xe màu đen chờ sẵn gần mọi lối ra của trung tâm mua sắm.
Tôi giả vờ an phận khoảng hai tuần, một buổi chiều nọ tôi gọi điện cho Thương Thi Vũ, mời anh ta ăn tối.
Đã hơn một tháng trôi qua, Thương Thi Vũ vẫn chưa từng trở về.
Gọi điện nhắn tin cũng rất ít, thỉnh thoảng sẽ gửi vài tin nhắn hỏi tôi có ngoan hay không.
Giọng điệu đó thật sự hỏi cho có lệ mà thôi.
Rốt cuộc thì nữ chính định mệnh của người ta cũng đã quay trở lại, đã đến lúc tôi, nữ phụ phản diện offline.
Nhưng làm tôi ngạc nhiên là, Thương Thi Vũ lại đồng ý lời mời ăn tối của tôi.
"Đêm nay có thể anh sẽ qua đó trễ một chút."
"Nếu em đói thì ăn trước đi."
Trong lòng tôi hiểu ra, ngoài miệng thì vẫn nũng nịu nói:
"Thương tiên sinh thật là quá đáng, sao có thể để người ta ăn trước chứ!"
"Ngoan nào, ngoan một chút, được không?"
Lần đầu tiên Thương Thi Vũ dỗ dành tôi mà không phải ở trên giường.
Giọng nói trầm lưu luyến, khiến tôi choáng váng trong giây lát.
"Tối nay anh nhất định sẽ đến đó. Anh có chuyện muốn đích thân nói với em. Đợi anh nhé?"
"Được."
Tôi nhẹ nhàng đồng ý, bộ dáng thật ngoan ngoãn, nới lỏng cảnh giác của anh ta.
Chiều hôm đó, tôi đi mua sắm như thường lệ, trong trung tâm thương mại tìm thấy một cô gái có dáng người rất giống tôi, tôi bảo cô ấy mặc quần áo của tôi rồi bắt taxi ra sân bay.
Quả nhiên, cô gái kia vừa bước vào sân bay đã bị người của Thương Thi Vũ chặn lại.
Tôi lợi dụng sơ hở này lẻn ra khỏi lối đi dành cho nhân viên, trong bộ quần áo của nhân viên trung tâm thương mại.
Khoảnh khắc tôi thành công thoát khỏi mọi người, ngồi lên xe riêng, điện thoại di động của tôi reo lên.
Là Thương Thi Vũ gọi tới.
Nhìn dòng chữ ấu trĩ trên màn hình "Đồng tiểu thư yêu Thương tiên sinh nhất".
Trong lúc nhất thời, rất nhiều kỷ niệm ùa về trong tâm trí.
Ghi chú trên điện thoại này, là trong một lần tôi đi cùng Thương Thi Vũ trong chuyến công tác đến Phần Lan, anh đưa tôi đi xem cực quang.
Dưới cực quang, lần đầu tiên tôi chủ động hôn anh, đem tất cả ghi chú về anh đều đổi thành như vậy.
Không phải là chúng tôi chưa có những khoảnh khắc ngọt ngào.
Mặc dù đó chỉ là sự ngọt ngào của một mình tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào những cuộc gọi đến không ngừng nhấp nháy, dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ, sự chua xót trong mắt dần dần biến thành một nụ cười.
"Thương tiên sinh, cảm ơn anh đã dành cho em sự quan tâm và ấm áp. Em không hề hối hận khi biết anh."
"Tạm biệt... không bao giờ gặp lại!"
Tám tháng sau, tôi sinh con gái Tròn Tròn ở một thành phố nhỏ ven biển.
Từ đây, trong cuộc sống của tôi có thêm một sự hiện diện mà tôi không bao giờ buông bỏ được, nó trở nên bận rộn mà hạnh phúc.
Sau khi con gái tôi chào đời, tôi không có ra ngoài để đi làm.
Đầu tiên, là một người đem theo em bé nên không thể chăm sóc tốt được.
Thứ hai, khi tôi trốn khỏi Bắc Kinh, tôi có rất nhiều tiền tiết kiệm.
Nhưng khi con gái tôi được bốn tuổi, tôi phát hiện không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy.
Con gái tôi tuy ngoan ngoãn, nghe lời, ăn bánh bao cuộn đều có thể vô cùng vui vẻ, nhưng tôi chỉ muốn dành cho con những gì tốt nhất.
Sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi vẫn không thể xóa nhòa cảm giác tội lỗi với con gái mình.
Đó là sự lựa chọn ích kỷ của tôi, để con bé không từ khi sinh ra đã không có ba.
Sau một hồi tìm hiểu, tôi mở một tài khoản self-media và trở thành một blogger nhỏ.
Ban đầu tôi cũng chỉ muốn thử, nhưng con gái Tròn Tròn của tôi quá mức xinh đẹp và dễ thương, nó nhanh chóng trở nên nổi tiếng, trở thành một em bé dễ thương nổi tiếng trên Internet trong danh sách mới.
Chỉ cần tôi đăng video và hình ảnh của con gái mình thì số lượt lượt yêu thích đều nhiều đến dọa người..
Chẳng bao lâu, tôi đã trở thành một blogger lớn với hơn trăm vạn fan hâm mộ, cũng sẽ mở phòng phát sóng trực tiếp.
Có lẽ vì lo sợ, nên tôi không bao giờ lộ mặt khi phát sóng trực tiếp, luôn đeo khẩu trang.
Vì điều này mà cư dân mạng ngày càng tò mò về tôi.
Thậm chí, có người còn để lại tin nhắn hỏi đùa rằng tôi có phải là cô vợ bỏ trốn đang bị ông chủ lớn nào đó tìm kiếm hay không.
Tôi không bao giờ trả lời, cũng không để ở trong lòng.
Cho đến một ngày khi đang phát sóng trực tiếp, Tròn Tròn đang chơi đùa ở bên cạnh, vô tình làm rơi khẩu trang của tôi.
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức nổ tung!
Vô số làn đạn spam ngập màn hình.
Hầu hết họ đều khen tôi xinh đẹp.
Tôi nhanh chóng đeo khẩu trang vào, nghĩ chỉ lộ mặt vài giây, chắc không có việc gì đâu.
Nhưng trong đó một bình luận khiến tôi chếc lặng ngay lập tức:
[Này, có phải chỉ mình tôi phát hiện ra nó không? Mẹ của Tròn Tròn sao mà giống người phụ nữ trên hình nền điện thoại di động của Thái tử Bắc Kinh Thương Thi Vũ vậy.】