Sau Khi Phu Quân Bội Bạc Sống Lại - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:03:19
Lượt xem: 535
Ta cười nhạt một tiếng.
Phu quân hiện giờ đang ở trong phòng của bà mẫu, những thứ hắn ta đập phá đều là đồ của bà mẫu. Mấy năm nay, ta luôn cố gắng ăn ngon mặc đẹp, cung phụng bà mẫu.
Lạc gia trước kia tuy có địa vị, nhưng lại không có bao nhiêu tiền của, cuộc sống chỉ là bề ngoài hào nhoáng. Từ khi ta về làm dâu, bà mẫu mới được hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý. Người ta thường nói "từ nghèo khó đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến nghèo khó thì khó".
Trong phòng liên tục truyền đến tiếng đập phá, mặt bà mẫu nhăn nhó lại, không ngừng dậm chân.
Ta nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, lần này tính tình của phu quân còn tệ hơn trước kia. Nếu chàng ta chỉ đập phá đồ đạc, thì dù có đập nát cả căn phòng này, đập nát cả phủ đệ, cùng lắm thì cả nhà chúng ta cùng chàng ta sống cuộc sống nghèo khó. Nhưng mà, nếu chàng ta lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo kia, thì sẽ liên lụy đến cả nhà, khiến mọi người bị c.h.é.m đầu."
Khi ta nói đến cuộc sống nghèo khó, bà mẫu liền thở dài liên tục, bà nghiến răng: "Ngọc Chương hồ đồ rồi, phải nhốt nó lại. Tránh cho nó lại nói năng lung tung để người khác nghe được. Oanh nhi, con không thể nản lòng."
Hai tiểu đồng võ nghệ cao cường, giơ chăn bông lên, xông vào trong. Lạc Ngọc Chương hét lớn: "Bắt láo, các ngươi buông ta ra."
Rất nhanh sau đó, tiếng của Lạc Ngọc Chương biến mất.
Nhân lúc bà mẫu đang đau lòng nhìn những thứ đổ vỡ trên sàn nhà, ta đưa khăn tay vào chỗ con mèo cưng của bà mẫu thường đi vệ sinh, sau đó nhét mạnh vào miệng Lạc Ngọc Chương.
Lạc Ngọc Chương nôn đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hung hăng nhìn chằm chằm ta. Hai tay hai chân hắn ta đều bị tiểu đồng trói chặt, giờ đây giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể vặn vẹo thân thể, căn bản chẳng thể làm gì được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-phu-quan-boi-bac-song-lai/6.html.]
Ta lắc đầu: "Phu quân, sớm biết vậy thì thiếp đã không đi mua món đồ lưu ly kia, tên đạo sĩ kia cũng sẽ không có cơ hội lừa chàng."
Bà mẫu khẽ ho một tiếng.
Mấy ngày trước, ta "nghe nói" bến cảng Đăng Châu sắp có thuyền chở về một thuyền hàng hóa quý giá, vì vậy quyết định đi mua lễ vật mừng thọ cho bà mẫu.
Trước khi khởi hành, ta nhờ bà mẫu trông nom Lạc Ngọc Chương.
Bà bà miệng đầy đáp ứng.
Sau đó, ta vừa rời khỏi kinh thành, gánh hát mà bà mẫu yêu thích nhất liền muốn diễn một vở kịch mới mà bà ấy không thể nào bỏ qua. Bà mẫu mê mẫu thân xem hát, để cho tên đạo sĩ giả kia thừa cơ hội lừa gạt Lạc Ngọc Chương.
Ta nghĩ, cho dù Lạc Ngọc Chương có c.h.ế.t vì đan dược của tên đạo sĩ giả, thì cũng tuyệt đối không thể tra ra đến ta.
Bà mẫu sợ người Lạc gia nói bà ham mê hưởng lạc mà lơ là việc trông nom Lạc Ngọc Chương, chắc chắn sẽ không dám báo quan điều tra tên đạo sĩ giả kia.
Những kẻ có lòng dạ xấu xa, tự nhiên sẽ cùng nhau che giấu sự thật. Nếu điều tra kỹ càng, ngược lại sẽ khiến bản thân họ bị bại lộ. Cho nên, chỉ dùng cuộc sống giàu sang làm mờ mắt bà mẫu là chưa đủ, ta phải để bà ta tự nhận mình là đồng lõa hại c.h.ế.t Lạc Ngọc Chương.