SAU KHI RƠI XUỐNG NÚI, TA TỪ HÔN - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-23 13:28:53
Lượt xem: 4,153
"Ôn Kỳ Ngọc chắc chắn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ."
"Hôn ước của hai người sẽ không là gì nữa, sính lễ gì đó, ngày thành hôn gì đó, mọi thứ cũng đều không được tính."
Quen biết nhiều năm, ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ điên dại như thế của Tiết Vọng.
Ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, lui về phía sau hai bước.
Nhưng Tiết Vọng lại lập tức nghiêng người, tay nắm lấy cánh tay ta siết rất chặt:
"Vân Ca, ta nhìn thấu rồi, ta nghĩ thông suốt rồi."
"Trong lòng ta có muội, ta thích muội."
"Vẫn kịp, muội vẫn chưa gả cho hắn, mọi chuyện cũng vẫn còn kịp."
Nói xong, Tiết Vọng giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy một phần thiếp canh từ trên bàn sách.
"Đây là thiếp canh bát tự của muội, lúc ấy chưa trả lại cho muội."
"Hôn ước của chúng ta vẫn còn, vẫn còn."
"Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ thành hôn."
"Chúng ta sẽ giống như trước đây, không, trước kia ta đối xử với muội không tốt, sau này ta sẽ đền bù gấp bội, đền bù tất cả sự thờ ơ với muội trong quá khứ."
"Tiết Vọng!" Ta ra sức tránh thoát khỏi tay của y, vẻ mặt lạnh lẽo: "Chúng ta đã từ hôn rồi."
"Vị hôn phu của ta hiện tại là Ôn Kỳ Ngọc."
"Thế nhưng chúng ta có hôn ước trước!" Tiết Vọng đột nhiên kích động: "Tất cả những gì Ôn Kỳ Ngọc có được bây giờ vốn nên là của ta."
Ngón tay thon dài bỗng nhiên ấn trên môi của ta.
Đầu tiên là vuốt ve dịu dàng, sau đó dần dần tăng thêm sức lực.
Giống như đang xóa bỏ vết tích gì đó, dùng sức rất lớn.
Cuối cùng lại giống như không thể xóa được, tức hổn hển.
Tiết Vọng ôm mặt của ta, vội vàng lại gần ——
"Bốp!"
Cái tát vang dội vung ra trên mặt y.
20.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-roi-xuong-nui-ta-tu-hon/chuong-13.html.]
Ngực ta phập phồng kịch liệt, thở dốc nặng nề.
Bàn tay bởi vì dùng sức quá độ mà đang run nhè nhẹ:
"Tiết Vọng, mọi thứ Ôn Kỳ Ngọc có được bây giờ, trước đây đều là ta nâng trong tay cầu xin huynh nhìn một chút."
"Đều là bị huynh coi như rác rưởi ném vào trong bùn, chỉ sợ tránh không kịp, không phải sao!"
"Xin hỏi bây giờ huynh đang làm gì thế?"
"Vì một hôn ước huynh đã từng nằm mơ cũng muốn thoát khỏi, sao huynh dám trộn lẫn vào chuyện đoạt đích chứ?"
Đoạt đích, kẻ thắng làm vua, kẻ bại làm giặc.
Chuyện động một tí chính là liên lụy tính mạng cả nhà.
Cha ta là Hộ bộ thượng thư quản lý tiền tài trong thiên hạ, quan chức này mà không chọn đội, ngược lại càng dễ bị các nơi tính toán.
Bị cuốn vào là chuyện không thể tránh khỏi.
"Nhưng Tiết bá phụ thì không cần!"
"Ông ấy khó khăn duy trì trung lập nhiều năm như thế, mắt thấy đã sắp đến thời khắc quan trọng nhất, lại bị hủy ở trong tay huynh."
"Tiết Vọng, huynh điên rồi sao?"
"Phải! Ta điên rồi!"
Tiết Vọng nuốt nước miếng trúc trắc, ánh mắt hiện lên sự rên rỉ như con thú bị nhốt trong lồng:
"Muội cho rằng chẳng lẽ ta không nghĩ đã tính toán như thế sao?"
"Nhưng mà Vân Ca à, từng có được rồi lại mất đi, khiến người ta khó chịu hơn cả chưa từng có được nhiều!"
"Ta lăn qua lộn lại mãi không quên được, cuối cùng sẽ không nhịn được mà giả thiết, nếu như lúc trước ta trân trọng muội, mọi thứ hiện tại có thể khác đi hay không."
"Muội và Ôn Kỳ Ngọc bên nhau càng tốt đẹp, đều khiến ta lần lượt nhớ tới."
"Mọi thứ vốn nên là của ta!"
Tiết Vọng nói, yết hầu lăn lộn lên xuống, dùng ngón tay chỉ vào tim.
"Đừng nói là muội, chính ta cũng không ngờ Tiết Vọng ta sẽ có một ngày cầm không nổi, buông không được như thế!"
"Học thức và phong độ ta lấy làm kiêu ngạo nhiều năm cũng hoàn toàn tan rã trước sự ghen tị."
"Loại cảm giác hối hận đó thật sự sẽ khiến người ta phát điên mất, Vân Ca…"