Sau Khi Sếp Nghe Được Tiếng Lòng Phóng Túng Của Tôi - Chương 1-2.1
Cập nhật lúc: 2024-08-20 08:32:21
Lượt xem: 8,158
Editor: Chanh nè
Fb: Một Chiếc Chanh Vô Tree
Giới thiệu:
Tôi nghi ngờ sếp mình có khả năng đọc suy nghĩ.
Mỗi khi tôi đến gần anh, trong đầu bắt đầu nghĩ đến những điều không đứng đắn, lúc ấy, tai anh sẽ lại lặng lẽ đỏ lên.
Sau đó, trong một cuộc họp, tôi lại tiếp tục suy nghĩ miên man. Kết thúc cuộc họp, anh liền giữ tôi lại, giọng điệu bất lực.
"Em có thể kiềm chế lại một chút được không?"
1
Gần đây, tôi nghi ngờ sếp mình thích tôi. Tuần trước, trong buổi lễ khen thưởng ban quản lý, sếp tôi bước lên sân khấu với bộ vest bảnh bao. Vest đen, áo sơ mi trắng, để lộ yết hầu và đường quai hàm sắc nét, chỉ thiếu một cặp kính là đúng chuẩn y quan cầm thú.
Thật sự là một đóa hoa trên núi cao khiến người ta muốn hái xuống.
Tôi ngồi bên dưới vỗ tay rất nhiệt tình, đến nỗi tay cũng đỏ lên.
Trong lòng toàn là: A a a a a sếp! Vì anh mà em điên cuồng, vì anh mà em đập đầu vào tường!
Tuy nhiên, khi ánh mắt sếp lướt qua tôi, anh lại hơi mất tự nhiên. Mắt tinh như tôi lập tức nhận ra dái tai sếp đang đỏ lên.
Sếp vốn đã có làn da trắng, đặc biệt là dưới ánh đèn sân khấu, tai đỏ lên trông càng rõ ràng hơn.
Những ví dụ về việc anh lảng tránh ánh mắt, biểu cảm hơi mất tự nhiên như thế này còn rất nhiều.
Ví dụ như hôm nay đi làm bằng thang máy, tôi bị chen chúc ở cuối đám đông, đang định chịu đựng chuyến thang máy ngột ngạt này thì sếp cũng chen vào.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy cả thế giới như bừng sáng.
Mùi người chen chúc không còn nữa, chỉ còn lại mùi nước hoa Cologne trên người sếp. Mùi hương thoang thoảng, nhưng nhạy bén như tôi vẫn có thể ngửi thấy ngay lập tức.
Tôi đứng sau sếp, bắt đầu ánh nhìn đầy yêu thương.
Hôm nay sếp mặc một chiếc áo khoác len màu xám, toát lên vẻ lười biếng, trông anh có vẻ giản dị hơn thường ngày.
Ồ, sếp thật đẹp trai, dù phong cách nào cũng hoàn hảo.
Nói đến giản dị, tôi bắt đầu tưởng tượng cảnh sếp mặc tạp dề nấu ăn cho tôi, sau đó tôi ôm eo anh từ phía sau, nũng nịu nói: "A Thẩm, đừng ăn cơm nữa, ăn em trước được không?"
Sếp tên là Thẩm Độ, trong lòng tôi luôn gọi anh là A Thẩm.
Thầm mến mà, có thể phóng túng bao nhiêu thì phóng túng bấy nhiêu.
Dù sao thì anh cũng không biết, haha.
Tôi tham lam nhìn bóng lưng sếp, trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi từ tầng một đến tầng mười bảy này.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể, có lẽ quần áo của sếp đã bị ánh mắt nóng bỏng của tôi thiêu rụi.
Nói đến đây, không biết sếp có cơ bụng không, liệu cơ bụng của sếp có thể giặt được quần áo luôn không…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-sep-nghe-duoc-tieng-long-phong-tung-cua-toi/chuong-1-2-1.html.]
Vừa nghĩ linh tinh như vậy, tôi bỗng nhiên nhận ra dái tai sếp đỏ lên.
2
Chẳng lẽ, lúc sếp vào thang máy cũng nhìn thấy tôi?
Có phải sếp vì ở trong thang máy một mình với tôi mà thấy ngại ngùng?!
Vừa rồi có quá nhiều người, tôi và sếp cũng không chạm mắt nhau, nên cũng không chào hỏi. Chẳng lẽ sếp đã nhìn thấy tôi trước khi vào, thấy người mình thích cũng ở đó nên ngại ngùng?
Tôi nhắn tin cho Tiểu Mỹ, người bạn thân nhất ở văn phòng: "Cậu nghĩ sếp có thích tớ không?"
Tiểu Mỹ trả lời ngay lập tức: "..."
"Cậu không nhận ra anh ta đối xử với tớ khác với những người khác sao?"
Tiểu Mỹ: "Nhận ra, tớ nhận ra gần đây anh ta luôn cố tình tránh cậu."
"Đúng vậy! Chắc chắn là anh ta quá thích tớ, lại ngại ngùng không dám ở gần tớ, nên mới tránh tớ."
Tiểu Mỹ: "Chết rồi, có phải là sắp đến hạn đánh giá hiệu suất công việc, anh ta thấy có lỗi với cậu không?"
Cút xéo. Tôi làm việc chăm chỉ như vậy, năm nào cũng là nhân viên xuất sắc đấy nhé.
Tiểu Mỹ lại nhanh chóng gửi tin nhắn: "Đùa thôi, có lẽ là ý đồ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta của cậu quá rõ ràng, anh ta sợ rồi haha."
Sợ?
Sếp của chúng ta quang minh lỗi lạc, quyết đoán, sao có thể sợ hãi?
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Mặc dù nói vậy, tôi vẫn sắp xếp lại tài liệu trên tay, chuẩn bị báo cáo cho sếp, tiện thể dò hỏi xem hiệu suất công việc năm nay thế nào. Tất nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là có thêm cơ hội tiếp xúc với sếp.
Tôi đi đến cửa văn phòng, lấy điện thoại ra soi gương kiểm tra lại lớp trang điểm, sau đó lấy ra cây son Mac dặm lại, rồi hồi hộp gõ cửa.
Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo như trăng của sếp: "Mời vào."
Sếp đang xử lý tài liệu, mặc dù mặc áo màu ấm nhưng toát lên vẻ khô khan lạnh lùng.
"Sếp." Tôi mỉm cười chào.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy tôi, biểu cảm của anh nhanh chóng trở nên hơi kỳ lạ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh đã chuyển sang vẻ thờ ơ kiêu ngạo thường ngày.
Anh nhướng mày, giọng điệu bình tĩnh, "Có chuyện gì?"
"Em muốn báo cáo tiến độ của dự án đang làm, có một số chỗ cần sếp quyết định." Tôi bật chế độ công sở.
Nhưng tất cả đều là lừa anh, chẳng có chỗ nào cần anh quyết định cả, chỉ là muốn ở bên anh thêm chút thôi.
Tôi có thể có ý đồ xấu gì chứ?
Không ăn được thì ngắm nhiều một chút cũng tốt mà.
Tôi tiến lại gần, kéo ghế ra ngồi một cách tự nhiên.
Sếp đặt công việc xuống, người hơi ngả ra sau, "Được, nói đi."
Không biết có phải ảo giác của tôi không, nhưng tôi luôn cảm thấy anh có chút bất lực trong giây lát.