Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Sống Lại, Tôi Tay Không Xé Cặn Bã - CHƯƠNG 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-26 22:26:20
Lượt xem: 7,131

6.

Trước ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, trường học tổ chức một bữa tiệc tối.

Giống như kiếp trước, là tân sinh viên, tôi đóng góp một tiết mục Dương Cầm.

Sau khi biểu diễn xong, tôi đi xuống hậu trường, ba mẹ tôi đang đợi ở đấy.

“Con gái của ba giỏi quá, haha!” Ba tôi cười toét cả miệng.

Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy tự hào.

Tôi bước đến ôm ba và mẹ, sống lại một đời, tôi nhất định phải bảo vệ gia đình nhỏ của mình bình an vui vẻ.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

“Cháu chào chú Hướng, dì Hướng.” Triệu Hỉ Đệ đi về phía này, mỉm cười chào hỏi: “Chú, dì, cháu là bạn học của Noãn noãn, cháu tên Triệu Hỉ Đệ.”

Ba mẹ tôi là người hiền lành tốt bụng, vừa nghe là bạn học của tôi thì lập tức vui vẻ mỉm cười chào lại.

Triệu Hỉ Đệ vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay tôi: “Chú Hướng. Dì Hướng hai người dạy dỗ Noãn Noãn thật là tốt!”

“Cậu ấy học Dương Cầm chắc hẳn đã tốn rất nhiều tiền phải không ạ?”

“Trước đây cháu chỉ nhìn thấy người ta đàn Dương Cầm trên TV thôi, cháu rất là thích, nhưng mà nhà cháu không có tiền, ngay cả học phí cũng phải đi vay, căn bản không có tiền cho cháu đi học đàn.”

“Cháu thật sự rất hâm mộ Noãn noãn có ba mẹ như chú dì vậy.”

“Không giống cháu, ba mẹ cháu chỉ thương anh trai và em trai, không thương cháu chút nào.”

Ba mẹ tôi: “...”

Hai người họ vốn đang tươi cười, sau khi nghe Triệu Hỉ Đệ than thở thì lập tức tắt ngúm.

Biểu cảm như là đang muốn nói: “Xin lỗi, con bé này nói những việc này với chúng tôi làm gì?”

Triệu Hỉ Đệ chính là người như vậy, hễ có cơ hội là lại bắt đầu than thở.

Triệu Hỉ Đệ lại nịnh hót mẹ tôi: “Dì Hướng, dì thật xinh đẹp, cháu còn tưởng rằng dì là chị của Noãn Noãn đấy.”

Mẹ tôi cười nhạt: “Tôi họ khúc, cháu gọi tôi là dì Khúc đi.”

“Nhưng mà dì đã gả cho chú Hướng thì phải đổi thành họ Hướng mà, mẹ cháu cũng là như vậy đấy.” Triệu Hỉ Đệ tiếp tục nói: “Dì Hướng, nếu mẹ cháu cũng có thể giống như dì, gả cho một người có tiền thì tốt rồi, dì thật là may mắn!”

“...”

Con ngu này sẽ không cho rằng những lời này là đang khen mẹ tôi đấy chứ?

Bản thân mẹ tôi cực kỳ giỏi giang đó nha.

Đúng lúc này Đồng Giai cũng đi tới.

7.

“Cháu chào chú dì ạ, cháu cũng là bạn học của Hướng Noãn, chúng cháu ở cùng phòng ký túc xá.” Đồng Giai liếc tôi một cái, hai chữ "hống hách" viết lù lù trên mặt.

“Ở chung phòng ký túc xá với nhau nên khó tránh khỏi va chạm.”

“Ý cháu không phải là nói Hướng Noãn không tốt, nhưng cháu cảm thấy làm người phải tốt bụng một chút mới được.”

“Hướng Noãn ăn không hết cơm trực tiếp đổ bỏ, cái này có chút phô trương và lãng phí, trong khi Triệu Hỉ Đệ đến tiền ăn cơm cũng không có, tại sao không thể đem cơm thừa cho cậu ấy ăn chứ?”

“Tiền tiêu vặt mỗi tháng của Hướng Noãn nhiều như vậy, lọt qua kẽ ngón tay một ít cũng đủ Triệu Hỉ Đệ sinh hoạt trong một tháng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-song-lai-toi-tay-khong-xe-can-ba/chuong-6.html.]

“Chú dì, hai người hãy khuyên nhủ Hướng Noãn đi, hai người cũng hy vọng con gái của mình có thể tốt bụng một chút, biết yêu thương đùm bọc người khó khăn không phải sao?”

Ba me tôi nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Đồng Giai lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Noãn Noãn con tại sao lại có bạn học như thế này?” Mẹ tôi nghi ngờ từ nội tâm.

Vẻ đắc ý trên mặt Đồng Giai nhạt đi một chút: “Dì, dì nói vậy là có ý gì?”

Mẹ tôi vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cháu gái, cháu đây không phải là bắt cóc đạo đức sao?”

“Con bé không có tiền ăn cơm tìm ba mẹ cô ta xin đi, cháu tại sao lại muốn con gái tôi bỏ tiền ra? Con bé là do con gái tôi sinh ra sao?”

Đồng Giai giật mình sửng sốt, sau đó vội vàng mở miệng: “Hai người mỗi tháng cho Hướng Noãn nhiều tiền tiêu vặt như vậy, chẳng lẽ cậu ấy không nên giúp bạn học có hoàn cảnh khó khăn một chút sao?”

Mẹ tôi bật cười: “Chúng tôi hàng năm điều có làm từ thiện, con gái tôi cũng có quỹ từ thiện của chính mình, con bé ngày thường vẫn tiết kiệm tiền tiêu vặt, đã giúp không ít người cần giúp.”

“Làm người nên có lòng tốt, nhưng chúng tôi sẽ không tốt một cách mù quáng.”

“Nhà chúng tôi có tiền, nhưng tiền đó cũng không phải trên trời rơi xuống, toàn bộ điều là mồ hôi nước mắt của chúng tôi làm ra, chúng tôi không có nghĩa vụ bắt buộc phải giúp bất kỳ ai!”

Người đến hậu trường càng lúc càng nhiều, mọi người điều đang bàn tán xôn xao.

“Người này bị ngu à? Lại đi tố cáo ngay trước mặt ba mẹ người ta?’’

“Cô ta nghĩ ba mẹ Hướng Noãn sẽ bênh vực cô ta chăng? Hahaha”

Triệu Hỉ Đệ ở một bên vội vàng đứng ra.

“Đồng Giai , sao cậu có thể nói Noãn Noãn như vậy?”

Nói xong, cô ta bày ra vẻ mặt chờ mong nhìn về phía ba mẹ tôi, bắt đầu giả vờ giả vịt:

“Chú, dì, cháu biết nhà cháu rất nghèo, nhưng cháu sẽ tự mình cố gắng, cháu tuyệt đối sẽ không dựa vào xin ăn để sống, đây là tôn nghiêm của cháu, Đồng Giai là bạn cùng phòng của cháu, cháu thay cậu ấy xin lỗi hai người.”

Nói xong, Triệu Hỉ Đệ lại nhìn ba mẹ tôi, ánh mắt chờ mong sắp tràn ra ngoài, rõ ràng là đang chờ ba mẹ tôi mở miệng nói sẽ tài trợ cho cô ta.

Đáng tiếc, ba mẹ tôi chỉ liếc nhìn nhau một cái, hiển nhiên mấy trò trà xanh đó của Triệu Hỉ Đệ ở trước mặt ba mẹ tôi cũng chỉ là trò con nít mà thôi.

Ba mẹ tôi cười cười không trả lời.

Đồng Giai xấu hổ tới đỏ bừng cả mặt, tức giận chửi ầm lên: “Triệu Hỉ Đệ, ngày nào tôi cũng cho cậu ăn cho cậu uống, cậu lại dám nói tôi như vậy?”

Triệu Hỉ Đệ tủi thân: “Đó là do chính cậu nói, cậu ngày nào cũng chỉ cho tôi ăn mì gói còn có được danh tiếng tốt, tôi đã nói cái gì chưa?”

Càng ngày càng nhiều người vây xem.

“Cười c.h.ế.t mất, đây là đại chiến thế kỷ giữa thánh mẫu và sói mắt trắng sao?”

“Không phải sao, Triệu Hỉ Đệ nói phải có tôn nghiêm, không đi ăn xin chính là để Đồng Giai một mình làm thêm ba công việc đó!”

“Biết sao giờ, Đồng Giai người ta chính là khách quen của báo trường, đúng là đại thánh mẫu, nhân vật truyền cảm hứng đấy sao?”

Ba mẹ tôi nghe vậy chỉ biết lắc đầu, cùng tôi đi ra ngoài.

Để hai người kia ở đấy mà chó cắn chó đi.

Tôi biết, cho dù Triệu Hỉ Đệ và Đồng Giai có cắn nhau đến mức mình đầy thương tích thì cuối cùng vẫn phải làm hòa thôi.

Không còn cách nào khác, đời này hai người bọn họ đã định sẵn là phải khóa chặt lại với nhau rồi.

Loading...