Sau khi ta nhặt được một vị tướng mù - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-14 19:38:56
Lượt xem: 1,562
8.
Tiết Hoài lập tức đẩy miếng bánh ra: "Xin lỗi, hiện giờ ta không muốn nhắc lại khoảng thời gian đó."
Tim ta như thắt lại.
Hạ Gia Dư cười trừ rồi đặt miếng bánh xuống, gương mặt lập tức lộ vẻ đau lòng: "Sau này, ta sẽ chăm sóc chàng."
Nói rồi, nàng ta liếc mắt nhìn ta, ánh mắt thoáng hiện sự căm hận.
Không lâu sau, Hạ Gia Dư tìm cớ đưa ta đến đuôi thuyền, nơi không có người.
Nàng ta chất vấn ta: "Trước đây ngươi đã chăm sóc Tiết Hoài như thế nào?"
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước kia ta không biết hắn là tướng quân."
Nếu ngay từ đầu ta biết thân phận của hắn, ta chắc chắn sẽ không bắt hắn lấy thân báo đáp, cũng không muốn giữ vị Đại Phật này lại.
Thân phận của chúng ta quá khác biệt, ta không muốn nảy sinh một mối nhân duyên không có kết quả, ta sẽ cung kính đối xử với hắn, đợi hắn thưởng cho chút vàng bạc châu báu.
Tiết Hoài ngồi ở mũi thuyền nhìn về phía này.
Không hiểu sao, vẻ mặt hắn rất khó coi.
Từ mũi thuyền đến đuôi thuyền cách nhau đến ba trượng, hắn không thể nghe thấy được gì, đúng không?
"Thôi bỏ đi, ngươi hãy nhớ kỹ giao dịch năm xưa, phụ thân ta đã âm thầm nhận ngươi làm nữ nhi rồi, còn cho ngươi một trăm lượng vàng, ngươi đừng tham lam vô độ."
Ta gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-ta-nhat-duoc-mot-vi-tuong-mu/chuong-12.html.]
Nàng ta lại hỏi ta có nhận ra điều gì không, rốt cuộc Tiết Hoài có thích nàng ta không.
Ta lắc đầu nói rằng không biết.
Nhưng có lẽ hắn không thích ta.
Trong ba năm, hắn đối xử với ta vừa ngang ngược vừa bá đạo, nhưng lại gần gũi thân mật với ta, đôi khi khiến ta gần như bị mê hoặc.
May mà ta không phải người ngu ngốc.
Còn việc hắn có thích Hạ Gia Dư hay không...
Ta không muốn thừa nhận, nhưng hắn đối xử với nàng ta dịu dàng hơn hẳn với ta.
Hạ Gia Dư cảnh giác lại ghét bỏ đánh giá ta một lúc, không phát hiện ra điều gì bất thường nên mới hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nhưng nàng ta vẫn không yên tâm về ta, ngày hôm sau Vương thị đã sắp xếp cho ta đi xem mắt.
Người lần này trông có vẻ không đến nổi nào.
"Tiểu sinh là Đổng Tiên, cô nương xưng hô thế nào?"
Đổng Tiên có khuôn mặt trắng trẻo, thân hình không cao, cả người nói năng nhỏ nhẹ.
Hắn ta còn dẫn theo một thị vệ, thị vệ đó cao lớn, da đen, trông có vẻ dữ tợn.
Chúng ta trò chuyện một lúc, Đổng Tiên đột nhiên mở lời: "Tiểu sinh biết chuyện hôn sự của cô nương là bất đắc dĩ, nhưng có một chuyện vẫn phải nói rõ với cô nương."