Sau khi thế gả cho Trấn Bắc Vương, ta đã bỏ rơi hắn - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-03-23 19:43:21
Lượt xem: 2,766
14.
Quý Hoài Phong, à không, bây giờ nên gọi là Tiêu Diễm.
Sau khi Tiêu Diễm đăng cơ, là thê tử duy nhất mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, đương nhiên là ta được hắn phong làm hoàng hậu.
Trong tay hắn cầm binh quyền, Thừa tướng lại bởi vì chuyện gả thay mà không dám chạm vào điểm mấu chốt của hắn, bởi vậy trong triều cũng không có quyền thần nào có thể ép hắn tuyển phi.
Vì vậy, ta rất may mắn trở thành hoàng hậu duy nhất của Đại Lương được miễn cung đấu.
Hắn cho ta vinh sủng đến mức khiến người ta giận sôi.
Ba năm ta không làm gì, hắn cũng không thèm để ý chút nào, một mình ngăn chặn miệng lưỡi của quyền thần tiền triều, có một cung nữ lắm miệng nói ta vài lần, hắn liền sai người rút đầu lưỡi của nàng, vì thế không ai nhắc tới chuyện này nữa.
Ta ở hậu cung không có việc gì làm, hắn liền mời thái phó dạy ta kế sách trị quốc, cùng ta phê duyệt tấu chương, vì một phần phương án cải cách mà hai chúng ta thảo luận đến tận khi trời sáng.
Ta đã từng rất hâm mộ Giang Nghiễn Xu, rõ ràng là thân phận tương tự, nàng ta lại có thể bình yên lớn lên dưới sự sủng ái của cha mẹ.
Ta cũng từng vô cùng căm hận cái thế giới bất công này, vì cái gì kẻ yếu luôn không có cửa để kiện cáo, không thuyền có thể đi.
Mà nay, ta lại bắt đầu cảm thấy may mắn, khi ta ở địa vị cao, đã có đủ kiến thức và thể nghiệm được đầy đủ khó khăn của nhân gian.
Ta và Tiêu Diễm muốn dọn sạch “căn bệnh cũ” của cả quốc gia, dọn sạch cục diện rối loạn hoang tàn trước mắt này.
Như vậy, sẽ không phải xuất hiện thêm án oan nào như phụ thân đã từng gặp phải nữa.
Như thế, cho dù kiếp sau ta có đầu thai sinh ra trong một gia đình bình thường, làm nô làm tỳ, cũng có thể bình yên lớn lên ở bất cứ nơi nào.
Nhưng mà, ngay khi ta đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, tràn ngập ý chí chiến đấu sải bước đi tới, Tiêu Diễm thình lình nói một câu:
“Trẫm muốn sửa lại án xử sai cho An tướng quân.”
“Hả?”
Ta ngẩng đầu ngẩn người nhìn hắn.
Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?
Hắn đang thử ta sao?
Hóa ra hắn đã biết mọi thứ.
Biết rằng cuộc gặp gỡ giữa ta và hắn hoàn toàn là lừa dối, ta đã lợi dụng hắn từ đầu đến cuối, ta là một nữ nhân độc ác xảo quyệt.
Cả người ta như rơi xuống hầm băng, quần áo bị lột sạch, thân thể trần trụi bị phơi dưới ánh nắng của mặt trời.
Lời nói bất chợt của Tiêu Diệp như ác quỷ quanh quẩn bên tai ta.
Đây là sự trả thù đối với loại người âm hiểm xảo trá như ta sao?
Giáng xuống người ta vào lúc ta hạnh phúc nhất?
Ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong đầu hỗn loạn đến không thôi, thậm chí còn nghĩ thay vì bị hắn chán ghét, không bằng cùng nhau c.h.ế.t đi.
Thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của ta, hắn thở dài, ôn nhu ôm ta vào lòng.
“Cũng không thể để cho nhạc phụ, nhạc mẫu bị oan uổng mãi được.”
"Ta không sợ trở thành một thanh đao trong tay nàng, chỉ cần nàng muốn, có thể lợi dụng ta c.h.é.m rớt tất cả bụi gai trên đường, bởi vì đây cũng là mong muốn ở trong lòng ta."
“A Ninh, ta yêu nàng nhiều hơn nàng nghĩ.”
Nước mắt ta chảy ra, nhỏ giọng khóc nức nở, cuối cùng nhịn không được, ghé vào trong lòng hắn khóc lớn.
Sau nhiều năm, cuối cùng ta đã được cứu khỏi ngọn lửa đó.
Một con quạ đen từ trong ra ngoài như ta cũng có thể niết bàn thành phượng hoàng được sao?
Có lẽ ta cũng không muốn làm phượng hoàng.
Chỉ là, mảnh đất hoang vu bị lửa thiêu kia trong lòng ta, đã có mầm non mới bắt đầu rục rịch chồi lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-the-ga-cho-tran-bac-vuong-ta-da-bo-roi-han/chuong-14.html.]
Hắn vuốt ve lưng ta cho đến khi ta hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ta đẩy hắn ngã lên long án.
Tấu chương ào ào rơi đầy đất.
Ta cười như yêu phi, không biết liêm sỉ trèo lên người hắn, nhẹ giọng mê hoặc:
“Bệ hạ, chúng ta sinh con đi.”
Ngoại truyện
Lúc này ta đang ở phủ Thừa tướng uống trà.
Ta xoa xoa cột sống đau nhức, từ sau khi ta nói với Tiêu Diễm rằng ta muốn có hài tử, ánh mắt hắn nhìn ta càng thêm nóng bỏng, giữa ban ngày cũng muốn lôi kéo ta tạo hài tử.
Còn tiếp tục như vậy, thật sự sẽ mất nước đó.
Vì thế ta lấy cớ thăm hỏi Thừa tướng phu nhân, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Giang Nghiễn Xu không ở trong phủ, nàng đã gả cho phủ Vinh Quốc Công, tiểu thế tử kia bị nàng ấy mê hoặc đến mức không biết trời đất là gì, cuộc sống của đôi trẻ trôi qua rất là dễ chịu.
Thừa tướng có công vụ trong người, bởi vậy tướng phủ to như vậy, chỉ có ta và tướng phu nhân đối mặt nhìn nhau.
Phu nhân thấy ta không được tự nhiên, nên đã mở lời phá vỡ trầm mặc:
"Gần đây, sức khỏe của sư phụ con vẫn còn tốt chứ?"
Ta gật đầu:
“Vâng, đã tốt rồi. Lúc đó ông ấy chưa được Cốc chủ cho phép đã tự ý rời đi, bị độc khí phòng hộ của Cốc làm bị thương.”
Mà nay chiến loạn đã kết thúc, lão cốc chủ tuổi già, nên đã gọi ông ấy trở về để truyền thừa y bát.
Thấy không khí lại hạ xuống, ta thuận miệng hỏi:
“Phu nhân còn đang dốc lòng lễ Phật sao, ngoài cửa sổ cảnh xuân đẹp như vậy, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.”
Mặt bà ấy lộ vẻ chua xót, lạnh nhạt nói:
“Đáng tiếc nhiều năm trước một trận cháy lớn đã cướp đi người mà ta yêu quý, ta cũng bị vây ở Phật đường này không đi ra ngoài.”
Đề tài này quá nặng nề, chúng ta lại không hẹn mà cùng im lặng.
Sau khi nán lại một hồi, ta đứng dậy cáo từ, Thừa tướng phu nhân đưa ta ra tới cửa.
Xe ngựa lọc cọc lọc cọc di chuyển, hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ hiện ra trong đầu ta.
Sau khi thánh chỉ tru di cửu tộc được phê chuẩn, mẫu thân không muốn chịu nhục, liền châm một mồi lửa chấm dứt sinh mệnh của mình.
Mà Thừa tướng phu nhân khi đó cũng chưa phải là Thừa tướng phu nhân như bây giờ, thánh chỉ kia hạ lại gấp gáp, khi bà ấy còn chưa kịp phản ứng, đã truyền đến tin tức tỷ tỷ của bà táng thân trong biển lửa.
Sau khi ta hồi kinh, bởi vì mang thân phận con gái tội thần nên không dám cùng bà ấy nhận thân, tâm tư bà ấy tinh tế tỉ mỉ, có lẽ đã sinh ra hiểu lầm, cho rằng ta oán hận năm đó bà ấy đã không trợ giúp.
Không thể sống mãi trong quá khứ, con người phải sống vì ngày mai.
Nghĩ như vậy, ta đoạt lấy dây cương của người đánh ngựa, đánh xe ngựa quay đầu lại.
Bà ấy vẫn đứng trước cửa, quyến luyến nhìn ta rời đi.
Tôi vẫy tay với bà ấy và hét lên:
"Di mẫu, người thay ta vấn an biểu tỷ, nói cho nàng lần sau lúc vào cung, đừng lại mang mấy cái phương thuốc hoài thai kia nữa, đó đều là đồ của ta cả!"
Trong khoảnh khắc đó, phật châu đứt lìa, hạt châu rơi xuống lăn đầy đất.
Băng sương nơi đáy mắt bà cuối cùng cũng hóa thành xuân thủy chảy róc rách.
“Được.”
(Hết)