Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Tôi Bị Shipper Giao Đồ Ăn Quấy Rối - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:00:39
Lượt xem: 274

8

Nghe tôi kể, cô gái có vẻ ngạc nhiên. 

"Nhìn thấy ảnh chồng chị mà vẫn dám tán chị? Vô liêm sỉ thật.】

Cô ấy an ủi tôi, rồi nói đùa: "Vậy thì, chị sợ gì chứ? Chồng chị vạm vỡ như vậy, còn có thằng đàn ông nào dám mơ tưởng đến chị nữa?】

Nói xong, cô ấy còn gửi thêm một sticker "ghen tị".

Tôi mỉm cười.

Cô ấy rõ ràng còn trẻ mà cũng biết cách trêu chọc người khác rồi.

Sau khi chúng tôi trao đổi thêm vài câu xã giao, cô gái chủ động kết thúc chủ đề.

【Không nói nữa chị ơi, đã rất muộn rồi, chị nghỉ ngơi sớm đi ạ.】

【Ừm ừm, em cũng vậy nhé.】

【Chúc ngủ ngon ạ.】

Mọi chuyện cuối cùng cũng tạm lắng, tôi cũng có thể ăn cơm được rồi.

Tôi mở hộp đồ ăn ngoài của mình ra.

Nhưng vừa mở túi ra, tôi đã phát hiện một thứ kỳ lạ ở góc túi.

Đó là một vật được bọc trong túi ni lông màu đen.

Nhìn bề ngoài không biết là thứ gì, miệng túi còn được dán kín bằng băng keo.

Tôi dùng sức bóp thử, phát hiện thứ đó có cảm giác mỏng tang, mềm mềm.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Hình như... là quần áo gì đó?

Tôi có chút nghi ngờ.

Nhưng rất nhanh, tôi liền suy đoán, đây nhất định là đồ của 2801 mua.

Có lẽ là anh shipper bất cẩn làm rơi ra trên đường giao hàng, rồi tiện tay nhét vào túi của tôi, mới gây ra hiểu lầm này.

Xét đến cách nó được đóng gói, tôi đoán, đây hẳn là một số vật dụng cá nhân khá nhạy cảm.

Vì vậy, tôi không mở ra mà định trực tiếp mang lên lầu trả lại.

Tôi thay giày, cầm chìa khóa rồi ra khỏi cửa.

Vì chỉ cách có một tầng, tôi không đi thang máy mà chọn đi cầu thang bộ.

Tôi theo thói quen bước vào cầu thang bộ.

Lạ thật, đèn cảm ứng vừa nãy còn hoạt động bình thường mà giờ hình như bị hỏng rồi.

Cả cầu thang tối om.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể dựa vào ánh trăng mà từng bước từng bước đi lên.

Đột nhiên, tôi loạng choạng suýt nữa bị thứ gì đó làm vấp ngã.

Là ai lại để đồ của mình ở cầu thang bộ thế này?

Thật là thiếu ý thức.

Tôi cau mày, đưa chân ra phía trước, muốn thử lại lần nữa.

Nhưng không ngờ, mu bàn chân chạm vào chỗ đó lại truyền đến cảm giác ấm áp, ẩm ướt.

Cùng lúc đó, một mùi tanh tưởi cũng dần xộc vào mũi tôi.

Tôi sững người, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng rất nhanh, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Tôi run rẩy mở đèn pin điện thoại, từ từ chiếu xuống dưới chân.

Và ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt suýt nữa khiến tôi ngất xỉu -

Đó là một người đàn ông.

Một người đàn ông đã chết!

9

Người đàn ông mặc đồng phục shipper, c.h.ế.t thảm không nỡ nhìn.

Lúc này, anh ta đang nằm ngửa, hai mắt trợn trừng, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng và không cam lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-toi-bi-shipper-giao-do-an-quay-roi/phan-3.html.]

Trên n.g.ự.c anh ta có một vết thương lớn.

Một dòng m.á.u đỏ tươi đang phun ra từ vết thương, theo cơ thể anh ta, dần dần lan ra trên mặt đất.

Vài bậc thang phía dưới anh ta đã bị nhuốm đỏ bởi máu.

Còn cái cảm giác ấm áp và ẩm ướt mà tôi vừa cảm nhận được chính là m.á.u từ người đàn ông!

Tôi bị chứng sợ m.á.u rất nặng.

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Anh shipper vừa giao đồ ăn cho tôi, cách đây không lâu còn khỏe mạnh...

Bây giờ, đã chết!

10

Tôi vội vã chạy về nhà.

Đóng cửa phòng, hình ảnh đẫm m.á.u đó cứ lởn vởn trong đầu, không sao xua tan được.

Hai chân tôi bủn rủn, cả người trượt dài theo cánh cửa, ngồi bệt xuống đất.

Tôi bịt miệng, cố gắng không hét lên.

Nhưng dạ dày tôi lại cuồn cuộn, buồn nôn không ngừng.

Anh ta c.h.ế.t rồi!

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy người chết!

Tôi không thể tin nổi sự thật này.

Ai đã g.i.ế.c anh shipper?

Là cô gái ở căn hộ 2801 "Không được đặt đồ ăn ngoài ntk22" kia sao?

Không, cô ta trông yếu đuối như vậy, làm sao có thể là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành chứ?!

Chẳng lẽ...

Trong cầu thang bộ của tòa nhà này, còn có người khác ẩn nấp?

Là tội phạm bị truy nã nào đó sao?

Giống như kiểu g.i.ế.c người hàng loạt trong phim ảnh?

Tôi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy đoán vô nghĩa này ra khỏi đầu.

Đây không phải là vấn đề tôi nên cân nhắc.

Sau đó, tôi lập tức gọi báo cảnh sát.

Vì sợ hãi, giọng tôi run rẩy, nói năng cũng trở nên lắp bắp.

Tôi mất khá nhiều thời gian mới có thể mô tả rõ ràng địa chỉ của mình và tình huống gặp phải.

Cảnh sát khu vực đã trấn an tôi và nói rằng cảnh sát trực ban sẽ đến trong vòng mười phút, bảo tôi ở yên trong nhà, tuyệt đối không được mở cửa.

Sau khi cúp điện thoại, tôi cũng bình tĩnh hơn một chút.

Dù sao, tôi chỉ cần kiên trì mười phút là được.

Tôi kiểm tra lại cửa ra vào, đảm bảo khóa cửa đã được chốt kỹ.

Đồng thời, tôi cũng vào bếp lấy một con d.a.o làm bếp để phòng thân.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, tôi mới cảm thấy an toàn hơn một chút.

Tôi cầm d.a.o đứng ở cửa ra vào, thề rằng nếu người đến không phải là cảnh sát, tôi sẽ không khách sáo đâu.

Nhưng ngay lúc đó.

"Ting ting -"

Tôi giật mình.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, âm báo tin nhắn mới của điện thoại nghe đặc biệt đáng sợ.

Tôi mở khóa màn hình, phát hiện là tin nhắn mà Diêu Nguyên vừa gửi.

【Vợ yêu ở nhà không? Anh đổi vé máy bay rồi, định về nhà sớm với em đấy!】

【Thế nào? Bất ngờ không! Chồng yêu đã vào khu chung cư rồi nhé!】

【Sắp gặp nhau rồi, vợ yêu có vui không?】

 

Loading...