Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Tôi Có Thai, Bạn Trai Đòi 88 Vạn Tiền Hồi Môn! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-03 10:19:07
Lượt xem: 306

6.

 

Buổi sáng, tôi đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

"Tống Chi, nhà anh đã đến ga rồi, em lái xe đến đón nhà anh đi."

 

Tôi đang gật gù thì lập tức tỉnh táo, kiểm tra thời gian.

 

Tám rưỡi.

 

Không phải là hẹn buổi trưa sao?

 

"À, nhưng em vẫn chưa dậy, hay là như này, nhà anh bắt taxi đến nhà hàng trước, đã đặt phòng trước rồi, bây giờ em và ba mẹ sẽ đến đó ngay."

 

"Được rồi, vậy em chuyển cho anh năm trăm tệ đi!"

 

Tôi không suy nghĩ nhiều mà chuyển thẳng cho anh ta.

 

Đến nhà hàng đã đặt trước.

 

Lúc đẩy cửa bước vào, tôi tưởng mình vào nhầm phòng.

 

LattesTeam

Bên trong có khoảng hơn chục người, họ vừa hút thuốc vừa trò chuyện.

 

Tôi vừa định đóng cửa đi ra thì Lý Hưởng đi tới kéo tôi vào.

 

"Không nhầm đâu không nhầm đâu, sao bây giờ em mới tới đây? Họ hàng nhà anh sắp chờ không nổi rồi."

 

Tôi nhìn một nhóm họ hàng, một số hút thuốc, một số uống rượu, tôi chỉ cảm thấy hơi buồn nôn.

 

Lý Hưởng nhìn tôi, giọng điệu trách móc.

 

"Chuyện này là sao? Sao nhà em lại không chu đáo như vậy? Đã thống nhất đặt phòng riêng rồi, nhà anh có nhiều họ hàng như vậy, phòng nhỏ thế này thì làm sao ngồi đủ được?"

 

Tôi có hơi tức giận.

 

"Không phải đã nói hai gia đình sẽ gặp nhau sao? Tại sao anh lại gọi mấy người họ hàng này đến đây?"

 

"Thì có sao đâu? Những người họ hàng này đều có quan hệ rất tốt với gia đình anh, sau này cũng là dì dượng của em, em phải biết cách hiếu thảo với họ."

 

Tôi thấy sắc mặt của ba mẹ tôi cũng có chút khó coi.

 

Mẹ Lý Hưởng kêu tất cả họ hàng ngồi xuống rồi kéo tôi sang một bên.

 

"Tống Chi, cháu đặt thêm phòng riêng đi, sắp xếp cho tất cả họ hàng này ổn thoả nhé."

 

"..."

 

"Đã nói là nhà cháu mời khách, giờ cháu muốn từ chối à? Nếu cháu từ chối, tôi sẽ dẫn tất cả họ hàng đi luôn đấy."

 

Nghĩ đi nghĩ lại, nhìn đám họ hàng này ra ra vào vào cũng không dễ dàng gì, tôi bất đắc dĩ chi tiền mở thêm một phòng riêng.

 

Sau khi tất cả họ hàng đã rời đi, chỉ còn lại ba mẹ tôi, Lý Hưởng và ba mẹ anh ta.

 

Mẹ tôi đã chuẩn bị vài chai rượu quý, tôi đã nói với mẹ rằng ba Lý Hưởng rất thích uống rượu.

 

"Ba Lý Hưởng, tôi nghe con gái nói anh rất thích uống rượu, đây là chai rượu quý tôi gìn giữ mấy chục năm nay, hôm nay tôi mang đến đây tặng anh."

 

Nghe nói có rượu, hai mắt ba Lý Hưởng sáng lên.

 

Ông ta lập tức nhận lấy chai rượu từ tay mẹ tôi, cũng nhanh chóng mở ra uống luôn.

 

Chẳng bao lâu sau, ông ta đã say mèm, nằm gục trên bàn nói mớ.

 

Tôi thấy ba mẹ tôi nhíu mày, có lẽ họ chưa bao giờ nhìn thấy chuyện này.

 

"Mẹ Tống Chi, đây là trái cây nhà chúng ta trồng, đặc biệt mang đến cho chị và Chi Chi."

 

Mẹ Lý Hưởng đưa một chiếc túi nhựa màu đen.

 

Mẹ tôi vui vẻ nhận lấy.

 

"Hahaha, tới đây rồi còn quà cáp làm gì."

 

Lúc cái túi lướt qua mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi trái cây thối, nhưng cũng không để ý lắm.

 

7.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-toi-co-thai-ban-trai-doi-88-van-tien-hoi-mon/chuong-2.html.]

 

Tất cả các món ăn đã được dọn lên, mẹ tôi muốn chiêu đãi gia đình Lý Hưởng.

 

Chiếc bàn tròn bằng kính có đường kính ba mét bày đầy bát đĩa.

 

Tất cả đều là sơn hào hải vị, chỉ để gia đình họ hài lòng.

 

Không biết từ đâu, mẹ Lý Hưởng lấy ra chiếc túi nhựa.

 

Bà ta chộp lấy con cua lớn trên bàn rồi nhét vào túi.

 

"Ba mẹ Tống Chi à, mong hai vị đừng để tâm, Lý Hưởng có một đứa em trai cũng thích ăn cua, hôm nay nó không đến đây ăn ké, à không, đến gặp các vị, tôi định mang hai con cua về cho nó nếm thử.'

 

Mẹ tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, dù có tốt tính đến mấy cũng có chút tức giận.

 

"Mẹ Lý Hưởng, chúng ta còn chưa ăn, chị thấy như vầy có được không, chúng ta để bọn nhỏ ăn trước, ăn xong chị có thể đóng gói mang về."

 

Mẹ Lý Hưởng lén lườm một cái, lúc này mới dừng tay.

 

Mẹ tôi đẩy bát canh gà hầm đến trước mặt Lý Hưởng.

 

"Canh gà ở nhà hàng này rất ngon, cậu cũng nên thử đi."

 

Tôi múc hết bát này đến bát khác, thực sự rất ngon.

 

Trong khi đó, mẹ Lý Hưởng ở một bên đen mặt.

 

"Chị thông gia, chúng tôi đi cả một chặng đường dài tới đây, sao lại chỉ gọi món canh gà? Hơn nữa, gà ở các thành phố lớn bây giờ đều không phải gà thả vườn chính hiệu, cũng không ngon bằng canh gà hầm nhà tôi!"

 

"Họ hàng của chúng tôi đã uống không biết bao nhiêu lần rồi, giờ chị chỉ chuẩn bị có vậy, thật sự chẳng có chút thành ý nào."

 

Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, bà vốn có tính cách hơi nóng nảy, nhưng vì hạnh phúc của tôi, mẹ đã cố gắng kìm nén.

 

Nụ cười trên mặt cũng không thể giữ được nữa, bà chỉ im lặng không nói.

 

Ba tôi nắm tay mẹ tôi, ra hiệu rằng bà vẫn ổn.

 

"Mẹ Lý Hưởng, lần này đúng là chúng tôi không có chuẩn bị trước, xin lỗi các vị rất nhiều."

 

Mẹ Lý Hưởng lúc này mới hừ lạnh, nhìn ông chồng say xỉn đang ngáy o o trên bàn thì đánh thức ông ta dậy.

 

"Đã bảo uống vừa vừa thôi, giờ thì say lăn ra ngủ, mau ăn cơm đi."

 

"Mẹ Lý Hưởng, không biết mọi người đã quyết định ngày cưới là khi nào chưa?"

 

"Vẫn chưa quyết định ngày cưới, ngày nào hợp thì chọn ngày đó thôi."

 

Dáng vẻ qua loa của mẹ Lý Hưởng khiến ba tôi có chút không vui.

 

Tôi nhìn bên Lý Hưởng, muốn anh ta nói một câu.

 

Ai ngờ tên khốn này chỉ lo cúi đầu ăn cơm, không để ý đến chuyện bên ngoài.

 

Tôi đạp anh ta một cái, lúc bấy giờ anh ta mới có phản ứng.

 

"Mẹ, mẹ về thôn tìm người xem ngày, chúng ta quyết định ngày tháng trước đi."

 

Mẹ tôi lúc này mới gật đầu hài lòng.

 

"Vậy mẹ Lý Hưởng, chị định chuẩn bị sính lễ thế nào? Dù ít dù nhiều cũng là tấm lòng, đương nhiên phía nhà gái chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi với hai đứa nhỏ."

 

Không ngờ, mẹ Lý Hưởng nghe thấy câu này thì cười khúc khích, như thể nghe được chuyện hài nào đó.

 

"Chị thông gia à, con gái Tống Chi của chị cũng cần sính lễ sao? Con gái chị chưa nói cho chị biết à?"

 

Ba mẹ tôi hơi hoang mang, không hiểu ý của mẹ Lý Hưởng.

 

Thấy Lý Hưởng sắp nói lời khó nghe, tôi đành phải đứng lên trước.

 

"Ba, mẹ, con có thai rồi."

 

Ba mẹ tôi nghe tôi nói mà ngẩn người, phải rất lâu sau họ mới bình tĩnh trở lại.

 

"Tiểu Chi, con gạt ba mẹ phải không?"

 

Tôi chỉ biết xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn ba mẹ.

 

Loading...