SAU KHI TÔI RA ĐI, KHÔNG MỘT AI THƯƠNG TIẾC - 8
Cập nhật lúc: 2024-11-12 09:57:25
Lượt xem: 1,472
8
Đúng lúc đó, Lục Kinh về đến.
Nghe nói Lục Niệm chuẩn bị đi du học, anh lập tức bay từ thủ đô về.
Lục Niệm liền lao vào vòng tay anh, giận dỗi nói: “Anh, Lục Triều Triều nguyền rủa em gặp chuyện ở nước ngoài!”
Sau ba năm đấu tranh, cô ấy đã giành được chiến thắng hoàn toàn, chẳng còn giấu giếm gì nữa, công khai đối đầu với tôi.
Lục Kinh mặt tối sầm lại, không nói lời nào, liền giáng cho tôi một cái tát: “Lục Triều Triều, em muốn c.h.ế.t à?”
Tôi bị tát đến bật m.á.u nơi khóe miệng, toàn bộ sự yếu đuối và tự ti trong tôi vỡ vụn ngay khoảnh khắc đó.
Tôi bật khóc, nước mắt và nước mũi tèm lem, như một kẻ ăn mày bẩn thỉu, tôi phát điên giật tóc mình, miệng phát ra những tiếng gào khóc đầy thống khổ, kìm nén.
“Tại sao lại đánh tôi! Rõ ràng chính các người hỏi tôi có muốn ra nước ngoài hay không, là các người hỏi tôi mà!
“Các người căn bản không hề yêu tôi, các người chưa bao giờ yêu tôi, các người mong muốn tôi c.h.ế.t đi mới phải!
“Có phải chỉ khi tôi c.h.ế.t rồi các người mới hài lòng không?”
Mọi người đều sững sờ rồi nhanh chóng tức giận.
Mẹ tôi bỏ ngay vẻ mặt giả tạo, lạnh giọng quát lên: “Lục Triều Triều, con phát điên gì thế? Còn biết thể diện không?”
Bố tôi bảo người giúp việc ra ngoài rồi ra lệnh cho tôi: “Im miệng! Con là con gái nhà họ Lục, không phải phường chợ búa!”
Anh tôi chỉ cười nhạt, không nói gì.
Tôi run rẩy toàn thân, khóe môi run rẩy, cuối cùng cả người đều run lên bần bật. Ba năm qua, tôi không biết mình sống vì cái gì nữa.
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn tiếng gào khóc và câu hỏi lặp lại: “Có phải chỉ khi tôi c.h.ế.t rồi các người mới hài lòng không?”
“Đúng, vậy cô đi c.h.ế.t đi!” Anh tôi gầm lên, vẻ mặt ghê tởm cực điểm.
Bố mẹ tôi cũng bực bội khoát tay: “Cút đi!”
Tôi không còn run nữa, dường như tim cũng không còn đập.
Tôi bước lên cầu thang, lao thẳng lên lầu.
Chạy một mạch đến tận tầng năm.
Không ai ngăn tôi, không ai lo lắng.
Tôi lên đến sân thượng, chạy về phía mép tòa nhà.
Leo qua lan can, phía dưới có người giúp việc hét lên: “Tiểu thư, đừng làm điều dại dột!”
Mọi người trong biệt thự chạy cả ra xem.
Bố mẹ và anh tôi cũng đều ra cả.
Lục Niệm thì vẫn đang cười nhạt, nụ cười sung sướng hiện rõ.
Tôi đứng đón gió, thân thể một trận lạnh, một trận nóng.
“Mày nhảy đi! Đến lúc nào mày mới chịu hiểu chuyện đây? Mày mười tám tuổi rồi đấy!” Mẹ tôi mắng xối xả, bà thấy tôi thật mất mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-toi-ra-di-khong-mot-ai-thuong-tiec/8.html.]
Trước bao nhiêu người giúp việc chứng kiến, cô tiểu thư nhà họ Lục này hóa điên rồi.
Thật mất mặt.
Bố tôi giận đến mức không nói nên lời, chỉ hậm hực khoát tay, ra hiệu tôi nhảy xuống.
“Nếu có gan thì nhảy đi!”
Anh tôi cản tôi lại, nhưng là để ôm Lục Niệm, lạnh lùng nói: “Đừng nhảy ở đây, bẩn cả nền nhà.”
Tôi cười thê lương.
Xin lỗi vì đã làm bẩn nền nhà các người.
Tôi nhắm mắt lại, nhảy xuống!
—---------
Tôi trở thành người chết.
Hai chân gãy nát, đầu óc nát bét, hơi thở cuối cùng cũng không còn.
Linh hồn tôi lơ lửng, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái xác của mình và gia đình một cách đầy oán hận.
Nếu có thể nói, tôi nhất định sẽ hét lên: “Nhìn đi! Tôi c.h.ế.t rồi đấy, các người đã hài lòng chưa?”
Tôi tưởng tượng cảnh gia đình sẽ hối hận, cuối cùng cũng hiểu ra cần phải yêu thương tôi!
Nhưng không có gì như vậy.
Bố tôi đuổi hết người giúp việc, rồi lắc đầu lạnh lùng, mắng một câu: “Đúng là trẻ con!”
Mẹ tôi hơi run rẩy, nhưng không có một giọt nước mắt rơi.
Bà chỉ mím môi, thở dài sâu lắng: “Đứa trẻ ngốc, thật ngốc nghếch.”
Nhưng bà lại như vừa được giải thoát.
Cuối cùng bà đã rũ bỏ được gánh nặng này.
Anh tôi đứng chắn trước mặt Lục Niệm, nhíu mày gọi điện, liên hệ để đưa xác tôi đi hỏa táng ngay lập tức.
Người duy nhất khóc là Lục Niệm.
Cô ấy run rẩy, sợ hãi, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ đắc ý.
Cuối cùng cô ấy không còn lo lắng gì nữa.
Cô ấy đã trở thành cô tiểu thư duy nhất của nhà họ Lục.
Mọi người đều an ủi cô ấy, nói rằng không phải lỗi của cô ấy, rằng tôi là kẻ tự làm tự chịu!
Tôi sững sờ hồi lâu, rồi dần tan biến.
Lục Triều Triều, mày thật ngốc nghếch.