Sau Khi Trọng Sinh Kẻ Thù Lại Yêu Ta - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-20 00:05:21
Lượt xem: 2,955
Sau khi bị người trong lòng g.i.ế.c chết, Diêm Vương cho ta trọng sinh thành một cô gái đánh cá.
Vì kiếp trước ta nói dối vô số, nên Diêm Vương phạt ta "nói dối sẽ chết".
Ta không muốn sống nữa, liền nằm trên giường nói: "Đại tướng quân Ôn Viễn yêu ta đến phát điên."
Ta, vậy mà không chết.
1
Ta - Bùi Khương tuy là thân nữ nhi nhưng kiếp trước cũng là vị một Trấn Quốc Đại tướng quân dũng mãnh vô song.
Ta bị chính người trong lòng của mình g.i.ế.c chết.
Người trong lòng ta chính là Ôn Viễn.
Vào khoảnh khắc trước khi ta thổ lộ, hắn đã b.ắ.n ta một mũi tên.
Giờ đây, ta nằm trên chiếc giường ọp ẹp trong căn nhà tranh ở làng chài, bị một thanh xà ngang rơi từ trên mái nhà đè đến mức không thể động đậy.
Một cuốn sách từ từ hiện ra trước mắt ta, đây là tín sứ của ta và Diêm Vương, Diêm Vương gọi nó là "Sổ Sinh Tử".
Trên Sổ Sinh Tử hiện ra mấy dòng chữ: [Lời ngươi vừa nói tuy không hẳn là thật, nhưng có hy vọng. Vào m0nkey’d để đọc được toàn bộ truyện. Trong vòng ba tháng, ngươi hãy biến nó thành sự thật, có thể thoát chết.]
Ta gầm lên với Sổ Sinh Tử: "Lão tử không làm!"
Thanh xà ngang càng lúc càng siết chặt, ta không thở nổi nữa, bèn đầu hàng: "Ta chấp nhận!"
Sổ Sinh Tử biến mất, thanh xà ngang cũng nới lỏng một chút, vừa đủ để ta thoát ra ngoài.
Diêm Vương thối tha.
Ta lặng lẽ đọc lại nhiệm vụ: Khiến Ôn Viễn yêu ta đến phát điên.
Ta soi gương nhìn bản thân, tự mình phát điên trước:
Khuôn mặt đen đúa này, cả người toàn mùi tanh của cá, làm sao có thể khiến Ôn Viễn yêu ta, còn phát điên nữa chứ!
2
"Có thể chia nhỏ nhiệm vụ thành yêu ta và phát điên không?" Ta hỏi.
Sổ Sinh Tử không có ý kiến.
Vậy thì hành động thôi.
Tin tốt là, thân phận hiện tại của ta là một cô gái mồ côi sống bằng nghề đánh cá, chuyên cung cấp cá tươi sống cho HuyệnLệnh94 – cho phủ Đại tướng quân.
Tin xấu là, mỗi lần giao cá xong ta đều bị đuổi đi, căn bản không gặp được Ôn Viễn.
Ta giấu thư trong bụng cá, giấu tám lần, cuối cùng cũng được Ôn Viễn cho gọi vào gặp!
Ta bị thị vệ trói chặt áp giải đến trước mặt Ôn Viễn.
Năm năm không gặp, Ôn Viễn vẫn đẹp trai như vậy, lông mày như kiếm, mắt như mực, chỉ là có chút tiều tụy hơn.
Hắn thản nhiên nói:
"Nghe nói nàng chính là kẻ cuồng si dùng bụng cá truyền xuân cung đồ, nhất định muốn gặp ta?”
"Nàng, chán sống rồi sao?"
Ôn Viễn sinh ra đã có môi hồng răng trắng, mày như họa, vô cùng tuấn tú.
Trước đây, trong quân doanh tịch mịch, những nam nhân bồn chồn đã từng vẽ tranh xuân cung của Ôn Viễn để giải khuây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-trong-sinh-ke-thu-lai-yeu-ta/chuong-1.html.]
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Ôn Viễn da mặt mỏng, lúc đó đã xấu hổ đến mức quyết đấu với người vẽ tranh, gây náo động cả doanh trại.
Bây giờ, ở chốn thanh lâu kỹ viện, vẫn còn lưu truyền tranh xuân cung của hắn.
Ta lại giở trò cũ, quả nhiên lại chọc giận hắn.
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Đại tướng quân tha mạng, tiểu nữ có đồ vật quan trọng muốn dâng lên, mới phải làm ra hạ sách này!"
Ta từ trong n.g.ự.c móc ra bản đồ đường hầm bí mật Nam Cương.
Ôn Viễn hỏi: "Lấy ở đâu ra?"
Ta đáp: "Lúc đánh cá vớt được ở dưới sông."
Ta không hề nói dối, đó là do ta vẽ xong ném xuống sông rồi lại vớt lên.
"Nàng là người phương nào?"
"Người làng Bán Oản, bờ bắc sông Trừng Hà, Liễu Thanh Thanh."
Ôn Viễn liếc nhìn bản đồ, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm vào ta, tay hắn hơi run.
Nhìn xem, ta đã nói là hắn sẽ thích mà.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
Đó chính là bản đồ đường hầm bí mật Nam Cương mà lão tử đã nghiên cứu rất lâu, trên đó còn ghi chú cả tuyến đường tấn công và phòng thủ thuận lợi nhất cho chúng ta.
Chỉ là kiếp trước còn chưa kịp vẽ xong đã c.h.ế.t rồi, bị Ôn Viễn g.i.ế.c chết.
Bây giờ lợi cho hắn ta rồi.
"Tên của nàng là ba chữ gì? Viết ra xem nào?" Không biết vì sao, giọng hắn có chút kích động.
Ta cố gắng viết thật xiêu vẹo.
Hắn nhìn vài lần, kìm nén sự nhấp nhô ở lồng ngực, ánh mắt ôn nhu: "Nàng muốn đổi lấy gì?"
Ta đáp: "Nhà tranh của tiểu nữ ọp ẹp, xà nhà mục nát, nơi ở lại nhiều trộm cướp, nên muốn xin tướng quân cưu mang."
Những điều này đương nhiên cũng là sự thật.
Ta còn cố tình làm ra vẻ mặt đáng thương lại hơi ngây thơ.
"Vậy thì..." Ôn Viễn liếc nhìn ta, bị biểu cảm của ta chọc cười, giống như giọt nước đầu tiên tan chảy trên núi tuyết, giống như nhìn thấu ta đang trông chờ điều gì, hắn nói, "ở lại phòng bếp làm cá đi."
3
Có một tiểu đầu bếp ở phòng bếp trông rất khôi ngô tuấn tú, mặt mày hiền lành, lại rất thích buôn chuyện.
Ta thường xuyên tán gẫu với hắn.
Hắn nói cho ta biết, Ôn Viễn đã đến làng Bán Oản, điều tra lai lịch của ta một cách kỹ lưỡng, không phát hiện ra ta có vấn đề gì, nếu không thì ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Ôn Viễn còn xử lý hết đám trộm cướp gần làng Bán Oản.
Hừ, rất biết cách ban ơn bố thí đấy.
Ta dự định làm cá cho Ôn Viễn ăn, coi như là cảm tạ.
Tiểu đầu bếp lại nói cho ta biết, Ôn Viễn không bao giờ ăn cá, hắn mua cá chỉ là để tế lễ một cố nhân mà hắn luôn ghi nhớ trong lòng.
Kỳ lạ, trước đây hắn rất thích ăn cá, đặc biệt là bong bóng cá.
Ta cũng thích ăn bong bóng cá, nhưng mỗi lần đều nói bong bóng cá trơn trơn khó ăn, nhường bong bóng cá cho hắn.
Đã xảy ra chuyện gì?