Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Trọng Sinh Ta Trở Thành Sủng Ái Của Thái Tử - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-08-05 15:16:05
Lượt xem: 2,725

14

 

Mẫu thân của ta, lại bị Lâm Tiểu Nương hãm hại mà chết!

 

Chiều hôm đó, trời nắng gắt, vài hạ nhân đều đang lười biếng dưới bóng cây.

 

Thấy bọn họ sắp vào trong thông báo, ta liền vẫy tay ra hiệu không cần thông báo.

 

Nhưng vừa bước đến cửa, liền nghe thấy giọng nói ác độc của Lâm Tiểu Nương, âm thầm nguyền rủa:

 

"May mà ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t tiện nhân Cố Yên Nhiên!”

 

"Nàng chẳng qua là dựa vào danh hiệu của An Lạc quận chúa, mới được lão gia để mắt tới. Nếu không phải vì thế lực mẫu tộc nàng, lão gia đã chẳng thèm nhìn nàng. Nàng cũng thật ngu xuẩn, thuốc trong thang đã sớm bị ta hạ thêm thứ gì đó, nàng lại không hề hay biết.”

 

"Tuy sau này lão gia phát hiện ra, nhưng ông đã chán ghét Cố Yên Nhiên từ lâu, chẳng phải cũng không nói gì sao? Lúc đó nàng cản đường ta, mất mạng. Nay con gái nàng cản đường con gái ta, cũng phải mất mạng như vậy!"

 

Cố Yên Nhiên, chính là danh xưng của mẫu thân ta.

 

Thì ra là bà ta!

 

Mà phụ thân ta, nhờ vào thế lực mẫu tộc thân mẫu ta, mới trở thành Quốc công lão gia.

 

Chắc hẳn làm rể bên vợ cũng chẳng dễ chịu, nên ông ta cũng đã trở thành kẻ tiếp tay.

 

Biết được chân tướng sự việc, ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

 

Ta lặng lẽ rút trâm, định lao tới đ.â.m vào cổ họ.

 

Nhưng lý trí nói cho ta biết, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t họ, là quá dễ dàng cho họ.

 

Ta phải để họ trải qua sự kỳ vọng tràn đầy, rồi đột nhiên thất vọng cùng cực.

 

Giống như con cá, từng chút một mất đi nguồn nước, sau đó đau đớn đón nhận cái chết.

 

Nghĩ đến đây, ta lặng lẽ rời đi.

 

Ra đến ngoài sân, ta nhẹ nhàng gọi mấy hạ nhân vừa rồi, ném cho họ một túi bạc vụn:

 

"Đừng nói với Lâm Tiểu Nương và Nhị tiểu thư rằng ta đã từng đến đây."

 

15

 

Vài ngày sau, ta nhận được thánh chỉ ban hôn với Thái tử, trở thành Thái tử phi.

 

Nhìn thánh chỉ vàng rực rỡ, ta liếc mắt một cái nhìn Thẩm Miên Nhu và Lâm Tiểu Nương.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ánh mắt của họ khi nhìn vào thánh chỉ, lóe lên một tia tham lam đến tột cùng.

 

Một tháng sau, ta và Thái tử thành hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-trong-sinh-ta-tro-thanh-sung-ai-cua-thai-tu/phan-7.html.]

 

Hỷ sự vô cùng lớn, mười dặm hồng trang, trăm phần long trọng.

 

Khi về nhà, ta đội trâm châu thịnh hành nhất kinh thành, mang theo điểm tâm do danh trù chế biến, đến tìm Thẩm Miên Nhu.

 

Nhìn thấy nàng ta tiều tụy, ta giả vờ an ủi vài câu, sau đó hé lộ một tin tức:

 

"Tuy rằng trở thành Thái tử phi, nhưng tỷ tỷ ta luôn cảm thấy, vị trí Thái tử phi này, muội muội mới thực sự xứng đáng.”

 

"Trong kinh thành các quý nữ đều truyền rằng, người Thái tử thực sự thích là muội muội mới đúng. Nếu không phải vì danh phận trưởng nữ, ai mà muốn vị trí Thái tử phi nhọc nhằn này? Nghe nói Quý phi nương nương rất quy củ, chậc chậc!”

 

"Nếu không phải vì kỳ vọng của phụ thân, ta thật muốn một mình một ngựa, đến Giang Nam ngắm hoa, lên đại mạc thưởng trăng. Nếu suốt đời bị giam cầm trong cung, thật sự là vô cùng chán ngán!"

 

Nghe những lời của ta, trên mặt Thẩm Miên Nhu lộ ra một tia nghi hoặc.

 

"Tỷ tỷ nói vậy, muội thật không dám tin, vị trí Thái tử phi này, biết bao nhiêu nữ nhân trên đời tranh giành, tỷ tỷ nói như thế, đúng là đang chế giễu muội rồi."

 

Nghe lời nàng, ta lạnh lùng hừ một tiếng, khinh bỉ nói:

 

"Ta là người như thế nào, muội muội còn chưa rõ sao? Ồ đúng rồi, nghe nói Thái tử định lập một trắc phi, nếu muội muội có thể tiến vào Đông cung, ta và muội cũng coi như có bạn đồng hành. Hơn nữa, ta nhìn ra được, Thái tử đối với muội, chỉ e là có ý.”

 

"Đến lúc đó, muội giúp ta quản lý Đông cung, ta lấy cớ ra ngoài cung du ngoạn, chẳng phải quá vui vẻ sao? Muội là muội muội của ta, chẳng lẽ còn hại ta sao? Vậy nên, trắc phi này ta thà để là muội, cũng không muốn là người khác."

 

Nhìn ánh mắt nàng lóe lên vẻ do dự, ta biết, nàng đã động tâm.

 

Dù sao trước mặt người ngoài, ta tuy biết lễ nghĩa, hiền thục ôn nhu.

 

Nhưng trong phủ, vì ta thường xuyên cãi lời phụ thân, làm ông tức giận.

 

Cả nhà đều cảm thấy ta kiêu ngạo tự mãn, không biết lễ số.

 

Vì thế, khi nàng ta nghe ta than phiền về quy củ Đông cung phiền toái, làm ta không chịu nổi.

 

Nàng ta tin rồi.

 

Nhưng Thẩm Miên Nhu tâm tư vốn rất cẩn trọng.

 

Thấy ta nói ra như vậy, trong mắt nàng ta vẫn còn vài phần nghi ngờ:

 

"Tỷ tỷ chắc là quên rồi, muội giờ đây đã không còn trong sạch, làm sao có thể gả vào Đông cung?"

 

Nghe lời nàng, ta vội vã che miệng nàng lại, ra hiệu nàng nhỏ tiếng:

 

"Ai ui, muội muội tốt của ta, chuyện đó chẳng qua chỉ là một tai nạn? Hơn nữa, muội không nói, ta không nói, còn ai biết được?

 

"Hơn nữa, muội thực sự muốn vì một chuyện này mà hủy hoại cả đời vinh hoa phú quý sao? Muội thử nghĩ mà xem, nếu muội thần không biết quỷ không hay, làm Thái tử mê mẩn đến hồn bay phách lạc, còn sinh được đứa con của người…”

 

"Thôi bỏ đi, ta cho muội ý tưởng chắc muội cũng không tin, muội tự mình tính toán mà làm!"

 

Lời vừa dứt, ta liền ném điểm tâm xuống, giả vờ tức giận rời đi.

Loading...