Sau Khi Trọng Sinh Thành Thân Với Oan Gia - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-13 19:26:13
Lượt xem: 7,209
9.
Ở sảnh trước, Trình Cẩn Ngọc ngồi thẳng trên ghế vẫn luôn điềm tĩnh. Nhưng trong mắt chàng lại hiện đầy vẻ lo lắng bất an.
Nhìn thấy ta, Trình Cẩn Ngọc đột nhiên đứng dậy, "Lý Hàn Nguyệt, Tam vương gia có ý định xin ý Hoàng thượng, lấy nàng làm phi.”
Ta ngạc nhiên nhìn lên.
Trong đôi mắt Trình Cẩn Ngọc lóe lên nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng chàng nhấc tay nắm lấy vai ta, nghiêm túc nói, "Thật đấy! Sáng nay sau khi nghi thượng triều, ta nghe thấy Tam vương gia nói chuyện với hầu cận của hắn rằng sẽ tìm cơ hội xin thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng! Lý Hàn Nguyệt, Tam vương gia không phải là người phù hợp, nàng không thể lấy hắn."
Ta nhìn thấy trong ánh mắt hắn là sự lo lắng và bất an không ngừng dâng trào.
Bỗng dưng ta lại có ý định chọc tức chàng.
"Vậy thì ta phải làm sao?"
“Gả cho ta! Khụ, ta muốn nói là, trước mắt, nàng và ta định hôn ước trước, để Tam vương gia đừng ôm mộng nữa.”
Trình Cẩn Ngọc mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt ta.
“Dù nàng đã có người trong lòng, nhưng việc này gấp gáp, hiện tại không có cách nào khác. Sau này nếu nàng muốn gả cho người khác, ta sẽ cùng nàng hủy hôn, được chứ?”
Nói đến câu cuối, giọng Trình Cẩn Ngọc bỗng nhỏ hẳn đi. Ngữ điệu cũng mang theo vài phần uất ức và cô đơn.
Ta bất chợt muốn cười.
Mấy ngày trước, trong hậu hoa viên phủ công chúa, ta nghĩ rằng mình đã nói rõ ràng lắm rồi.
Sợ Trình Cẩn Ngọc không hiểu, ta thậm chí còn để lại cho chàng một cây trâm ngọc.
Không ngờ rằng, đầu óc chàng lại ngu ngốc đến thế.
Ta phì cười, nghiêng đầu nhìn chàng, “Được thôi, vậy chúng ta đi nói với phụ mẫu hai nhà một tiếng.”
Yết hầu Trình Cẩn Ngọc khẽ nhấp nhô, môi mím chặt, cả người căng thẳng đến cứng đờ.
Chàng thường ngày hay đối nghịch, trêu chọc ta. Nhưng khi nói đến chuyện tình cảm nam nữ, chàng lại như một kẻ ngốc, đứng đờ ra, không biết nói gì.
“Ngẩn ngơ làm gì? Không mau về báo cho phụ thân chàng đi!”
Ta liếc nhìn chàng, không vui hỏi: “Trâm ngọc của ta đâu?”
Ánh mắt Trình Cẩn Ngọc lóe lên, “Trâm ngọc gì? Không biết.”
Ồ.
Ta đã hiểu ra rồi.
Chàng không những không hiểu ý nghĩa của cây trâm, mà còn lén giữ làm của riêng.
Ta không vạch trần chàng, chỉ mỉm cười nhìn chờ xem khi nào chàng mới nhận ra.
10.
Phụ thân ta và phụ thân Trình Cẩn Ngọc vốn dĩ giao hảo từ lâu, khi ta còn chưa chào đời, họ thậm chí đã nhắc đến chuyện "định thân từ bé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-trong-sinh-thanh-than-voi-oan-gia/chuong-4.html.]
Chỉ là sau khi ta ra đời, ta với Trình Cẩn Ngọc ba ngày một trận cãi vã nhỏ, năm ngày một trận cãi vã lớn, hai nhà đành từ bỏ ý định đó.
Hôm nay ta và Trình Cẩn Ngọc bỗng nhiên nhắc lại chuyện này, hai người nam nhân trung niên đã qua tuổi năm mươi nhìn nhau, "Bọn chúng lại định giở trò gì đây?"
Lúc này, trong tiền sảnh chỉ có ta và Trình Cẩn Ngọc, cùng hai phụ mẫu hai bên.
Ta e thẹn liếc nhìn Trình Cẩn Ngọc, "Con và Trình Cẩn Ngọc bỗng nhiên... lâu ngày nảy sinh tình cảm với nhau.”
Trình Cẩn Ngọc nghe xong tai đỏ lựng, khẽ đáp "Ừm."
Trước kia, ta không ít lần bày trò mới lạ để trêu chọc Trình Cẩn Ngọc, nên phụ thân chàng nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, "Nguyệt nhi à, hôn nhân không phải trò đùa, con đừng vì một lúc nông nổi mà..."
Trình Cẩn Ngọc nóng lòng, cắt lời phụ thân, "Cha! Con... Lý Hàn Nguyệt nàng..."
Chàng cuống đến mức mặt đỏ bừng, ấp úng mãi cũng không nói được gì.
Chàng đành quyết tâm, kéo ta vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta.
"Thấy chưa! Con thật lòng muốn cưới nàng."
Hai bên phụ mẫu nhìn nhau, không nói nên lời.
Thực ra hai nhà mười mấy năm trước đã muốn kết thông gia, nhưng vì ta và Trình Cẩn Ngọc không hòa hợp, đành phải bỏ qua ý định đó.
Giờ đây chuyện cũ nhắc lại, nếu thành thì chẳng phải là chuyện tốt hiếm thấy sao.
11.
Hai nhà trao đổi canh thiếp, hôn sự của ta và Trình Cẩn Ngọc cứ như vậy mà định xuống.
Nhưng vì nụ hôn ngày đó, Trình Cẩn Ngọc cảm thấy ngượng ngùng, mấy ngày liền không chịu ra ngoài gặp ta.
Ta thấy buồn cười lại thú vị, bèn gọi nha hoàn theo ta đến tướng quân phủ tìm chàng.
Viện của Trình Cẩn Ngọc nằm gần tường phủ, cạnh tường có một cây cổ thụ rất lớn, thuở nhỏ ta thích trèo lên đó, đứng trên tường ném đồ chơi vào chàng.
Cách nhiều năm, ta lại một lần nữa leo lên cây, nhìn toàn cảnh viện của Trình Cẩn Ngọc.
Trình Cẩn Ngọc đang luyện võ trong sân, thân trên để trần.
Thân hình chàng cường tráng, cơ bắp rắn chắc, mồ hôi chảy xuống theo những múi cơ bụng...
Ta không kìm được nuốt nước bọt, mắt nhìn không rời.
Ta luôn nghĩ rằng Trình Cẩn Ngọc có thân hình gầy gò.
Không ngờ, ẩn sau lớp áo gấm lại là những cơ bắp rắn chắc đầy sức mạnh.
Có lẽ ánh mắt ta quá nóng bỏng, Trình Cẩn Ngọc cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn ta.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Trình Cẩn Ngọc lại lúng túng đỏ mặt, "Lý Hàn Nguyệt, sao nàng lại lén leo cây nữa rồi?"
Ta ngồi trên tường, đung đưa chân, cười hì hì, lấy khăn tay bọc viên kẹo ném xuống người chàng, "Ái chà, chẳng phải nói không thấy trâm cài tóc của ta sao? Vậy trên bàn là gì thế?"
Chỉ thấy trên bàn đá trong viện của Trình Cẩn Ngọc, chính là trâm cài tóc ta bỏ lại mấy ngày trước.
Thân hình Trình Cẩn Ngọc khựng lại, trên mặt thoáng qua vẻ không tự nhiên, "Ai biết cái trâm đó của nàng? Ta tiện tay nhặt về thôi. Khụ, trả lại cho nàng."