Sau Khi Trúc Mã Hủy Hôn - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:23:31
Lượt xem: 2,109
Nam nhân thân hình cao lớn, quần áo đắt tiền, đang trò chuyện với cai ngục. Hắn không nhìn ta, chỉ sai người hầu dìu ta lên xe ngựa.
Hắn cười nói với cai ngục vài câu, cho đủ chỗ tốt, lúc này mới lên xe ngựa.
Ta xấu hổ, dịch sang một bên: "Thế tử gia, trên người ta có rận, sợ lây cho chàng..."
Hắn ôm ta vào lòng.
Sức lực rất lớn, sau đó có chút run rẩy nhẹ.
Hắn nói: "A Thư, Hoàng hậu bị phế rồi."
Ta im lặng nghe câu nói này, vô lực nhắm mắt lại.
Tốt lắm, chỗ dựa đã bị lật đổ.
"Ngô thị mẫu nữ hôm đó cũng ở trong cung, bọn họ cũng bị giam. Đã tước đoạt cáo mệnh của bà ta, Uyển Thừa tướng đã viết hưu thư." Nghiêm Trăn lại nói với ta.
Ta gật đầu.
Hoàng hậu ngã ngựa, nhà mẹ đẻ của bà ta cũng ngã ngựa. Ngô thị lại dính líu đến chuyện này, rất bất lợi cho tiền đồ của Uyển Thừa tướng, Uyển Thừa tướng sợ bị liên lụy, trực tiếp ruồng bỏ bà ta.
Nghiêm gia có lẽ cũng sẽ ruồng bỏ ta.
Trên đường trở về, ta tắm rửa thay quần áo, trên tóc bôi đầy thuốc bột để diệt rận.
Ngày thứ ba, Nghiêm Trăn mới dẫn ta đi gặp phụ thân mẫu thân và tổ mẫu.
Ta nghĩ, ta sẽ bị hưu bỏ, và trở về phủ Vệ Quốc Công.
Không ngờ, trưởng bối không ai mắng ta.
Thái phu nhân hỏi ta, có chịu khổ trong đại lao không; bà mẫunói với ta, đã chuẩn bị rất nhiều thuốc bổ.
Ta quỳ xuống trước mặt bọn họ.
"Là con quá lỗ mãng, suýt chút nữa gây họa cho gia đình."
Mẫu thân dìu ta đứng dậy.
Phụ thân: "Năm đó Ngô thị cấu kết với phế hậu, hại c.h.ế.t mẫu thân của A Trăn. Con đã báo thù cho bà ấy, là con dâu có hiếu ngàn năm có một, sao lại là lỗ mãng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-truc-ma-huy-hon/chuong-11.html.]
Mẫu thân: "Chúng ta đều nói, con có dũng có mưu, chuyện làm được gọn gàng dứt khoát như vậy, khiến người ta phải thay đổi cách nhìn."
Ta hơi sững sờ.
Cụp mắt xuống, ta nói: "Dù sao cũng quá mạo hiểm, sơ sẩy một chút sẽ liên lụy đến mọi người và Quý phi nương nương, con tự nguyện chịu phạt."
Thái phu nhân lên tiếng: "Quý phi nương nương đã trải qua bao nhiêu sóng gió rồi. Nếu bà ấy nhát gan, liền không phải là nữ nhi nhà họ Nghiêm.
"Ngược lại là con, mệnh trung chú định là con dâu nhà họ Nghiêm. Đứa trẻ ngoan, quyết tâm nhanh chóng, chuyện lại làm được kín kẽ, có dâu trưởng như vậy, lo gì gia tộc không hưng thịnh?"
Duyên phận giữa người với người, nhất định là do trời định.
Nghiêm gia là nhà võ tướng, cho dù hiện tại các con trai đều nho nhã, không ra chiến trường, nhưng trong xương cốt của Thái phu nhân vẫn là chủ mẫu nhà võ tướng, không thay đổi được.
Bà rất thưởng thức ta.
Những người khác, cho dù có ý kiến với ta, cũng phải nhìn sắc mặt bà mà nói chuyện.
Phụ thân mẫu thân và chồng ta, cũng là thật lòng khen ngợi ta lần này ra tay kịp thời.
"Kinh thành không ai bàn tán về con. Không ai tin, một người mới gả lại dám làm chuyện như vậy."
Phế hậu bị chuyển đến lãnh cung, sức khỏe ngày càng yếu, chưa đầy một năm đã qua đời. Nhà mẹ đẻ của bà ta cũng ngã ngựa, bị vạch trần bảy tám tội lớn, bị tịch thu gia sản.
Thất hoàng tử của bà ta, cũng bị Hoàng đế lạnh nhạt, từ đó không còn cơ hội tranh giành ngôi vị Thái tử.
Ngô thị mẫu nữ rời khỏi sự che chở của Uyển Thừa tướng, lại đi tìm mục tiêu mới.
Bà ta qua lại với Định Bắc hầu.
Nhưng dù sao cũng không phải là mười mấy năm trước nữa. Ngô thị đã già, mỹ nhân kế của bà ta đã không còn tác dụng.
Ta đã báo trước cho phu nhân Định Bắc hầu.
Phu nhân Định Bắc hầu một mực khẳng định, là con gái của Ngô thị, Uyển Đồng, có hành vi không đứng đắn với Định Bắc hầu, nhất định phải nạp nàng ta làm thiếp.
Uyển Đồng đã đính hôn với Lý Minh Khiếu.
Lý Minh Khiếu rút đao muốn g.i.ế.c nàng ta.
Lý gia lại từ hôn.