Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu - Chương 15.2
Cập nhật lúc: 2024-09-15 00:29:39
Lượt xem: 1,914
Tố Tuyết nghe thấy tiếng động, vội chạy từ bếp ra, thấy tỷ mình trong bộ dạng tả tơi thì giật mình sợ hãi.
Vũ Đồng nhanh chóng ra hiệu cho nàng im lặng, rồi nàng trở về phòng phía đông, đơn giản chỉnh trang lại bản thân, chải lại tóc, sau đó mới thản nhiên bước vào bếp.
Trong bếp, Tố Tuyết đã khóc đến mức ướt đẫm khuôn mặt như một đứa trẻ.
Vừa nhìn thấy là biết ngay tỷ mình bị đánh. Tỷ vốn là người hiền lành nhẫn nhịn, nếu không phải bị người khác ép đến không thể chịu đựng nổi nữa, thì sao lại có thể đánh nhau với người ta chứ?
Vũ Đồng vào bếp, kể sơ qua việc xảy ra hôm nay cho Tố Tuyết nghe, rồi an ủi: “Không sao, trời không sập được đâu.”
Tố Tuyết vừa khóc vừa lau nước mắt: “Bọn họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Chắc chắn họ sẽ lại tìm tỷ gây chuyện nữa. Tỷ ơi, muội nghĩ chúng ta không thể ở lại thôn này thêm được nữa.”
“Vậy thì chúng ta lên thành.” Vũ Đồng đã nghĩ xong trên đường về: “Biết đâu đến trong thành, chúng ta lại sống thoải mái hơn ở đây.”
Nói dễ hơn làm! Nhất là khi họ chỉ là hai cô nương yếu đuối, còn phải nuôi một đứa trẻ đang b.ú sữa, muốn sống yên ổn trong trong thành, chẳng khác gì leo lên trời! Điều này, Tố Tuyết hiểu rõ hơn ai hết.
Vũ Đồng vốn không muốn để hai ông bà biết chuyện này, nhưng trong bữa cơm, Vương lão hán và Vương lão thái vẫn phát hiện vết cào xước trên mặt Vũ Đồng, cả hai đều kinh ngạc, vội hỏi: “Con bị đánh à?”
Vũ Đồng vội vàng chối: “Không phải đâu, là lúc bẻ nhánh liễu bị xước thôi.”
“Không giống!” Vương lão hán lắc đầu: “Trên mặt rõ ràng là vết cào của người. – Ai là kẻ đã cào con? Nói ra nhanh, ta sẽ đi tìm bà ta tính sổ!”
Vương lão thái cũng tức giận đến phát run, đập bàn giục giã: “Nói mau, rốt cuộc là cái đồ hỗn xược nào đã đánh con? Dù không nể mặt hòa thượng cũng phải nể mặt Phật chứ, dù gì cũng phải nghĩ đến mặt mũi của hai ông bà cụ chúng ta mà không ức h.i.ế.p con chứ! – Không, chuyện này không phải là ức h.i.ế.p con, mà là đang ức h.i.ế.p cả nhà chúng ta! Ừ, đúng là vì họ thấy nhà chúng ta không có nam nhân khỏe mạnh nên mới dám làm càn!”
Phản ứng mạnh mẽ của hai ông bà khiến sống mũi Vũ Đồng cay xè, nước mắt suýt nữa thì trào ra.
Được rồi, nàng thực sự không phải đang chiến đấu một mình, phía sau nàng vẫn còn hai người muốn bảo vệ nàng – đó là cha mẹ chồng. Dù họ không có sức mạnh thực sự để đối phó, nhưng tấm lòng ấy đã đủ để nàng cảm thấy ấm áp.
Nghĩ vậy, Vũ Đồng lại không còn thấy quá tủi thân nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-15-2.html.]
“Con thật sự không sao.” nàng cười nói: “Tuy có bị đánh vài cái, nhưng cũng không phải là chịu thiệt. Đại Ngưu tẩu cũng bị con đè xuống đánh mấy cái bạt tai, còn bị con ném cả nắm đất vào mặt nữa. Chắc giờ này mắt bà ta còn chưa mở ra nổi đâu.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nói đến đây, nghĩ đến bộ dạng chật vật của Đại Ngưu, Vũ Đồng không nhịn được bật cười.
Nghe Vũ Đồng nói vậy, cơn giận của hai ông bà cũng nguôi đi một nửa. Nhưng Vương lão hán vẫn cho rằng không thể để người ta ức h.i.ế.p mình dễ dàng như vậy, ông phải đi tìm lý trưởng để đòi lại công bằng.
Đang lúc cả nhà bàn tính việc này, thì cổng nhà chợt vang lên tiếng gõ, lý trưởng cùng Đại Ngưu đã đến tận nơi.
Vương lão hán nhìn thấy họ, liền cau mày lại.
Vũ Đồng vội ra hiệu cho ông bình tĩnh, sau đó nàng đứng dậy đón hai người vào nhà, làm như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: “Hai vị hôm nay sao lại có nhã hứng ghé qua nhà ta dạo chơi thế này?”
Đại Ngưu mặt đầy vẻ xấu hổ, còn lý trưởng thì nét mặt nghiêm trọng. Cuối cùng, vẫn là lý trưởng mở lời trước.
Ông nói: “Chuyện ngươi đánh nhau với nhà Đại Ngưu, ta đều đã nghe rồi. Trước hết, việc này ngươi quả thật có sai. Ta đã nhắc nhở ngươi không được bẻ nhánh liễu nữa, nhưng ngươi biết sai mà vẫn phạm, đó là lỗi của ngươi! Dĩ nhiên, việc Đại Ngưu mắng chửi ngươi cũng không đúng...”
Vũ Đồng “hừ” một tiếng, vừa định tranh luận thì nghe Đại Ngưu vội nói: “Vũ Đồng à, chúng ta đều là người trong thôn, xét về vai vế thì ta là đại ca của ngươi, cũng là người nhìn ngươi lớn lên, nên ngươi tuyệt đối không nên đánh tẩu tẩu của mình.”
Vũ Đồng không nhịn nổi nữa, đưa mặt mình tới gần ông ta, chỉ vào hai vết cào mà nói: “Đại Ngưu ca, ngươi cũng nhìn kỹ xem, tẩu tẩu mà ngươi nói cào nát mặt ta như thế này có đúng không?”
Đại Ngưu áy náy cúi đầu: “Phải, nàng ấy không nên như vậy. Nên khi nàng ấy về kể lại với ta, ta đã thưởng cho nàng ấy hai bạt tai rồi. Ta nói với nàng ấy rằng, hai tỷ muội Vũ Đồng cha mẹ mất sớm, hai người nương tựa nhau mà sống đã đáng thương lắm rồi, ngươi làm tẩu tẩu không giúp đỡ thì thôi, sao lại còn đi ức hiếp? Ngươi còn xứng đáng làm tẩu tẩu hay không? Vũ Đồng đánh ngươi là đáng đời! Nếu ngươi còn ức h.i.ế.p nàng nữa, xem ta có bỏ ngươi hay không!”
A, chuyện này...
Thái độ của Đại Ngưu xoay chuyển quá nhanh, khiến Vũ Đồng nhất thời chưa phản ứng kịp.
Đại Ngưu tiếp tục nói: “Nên bây giờ tẩu tẩu của ngươi đã biết lỗi, chỉ là không tiện đến đây xin lỗi ngươi, ta thay mặt nàng ấy đến tạ lỗi. Vũ Đồng, ngươi hãy tha thứ cho nàng ấy, nàng ấy là người thô lỗ, không hiểu lý lẽ, ngươi đừng chấp nàng ấy làm gì.”
“Không, không, ta cũng có lỗi.” Vũ Đồng thấy thái độ của Đại Ngưu tốt như vậy, trái lại nàng cảm thấy hơi ngại, vội vàng đáp lời: “Ta là muội, thật sự không nên đánh tẩu tẩu. Ta cũng cần phải xin lỗi tẩu tẩu. Chỉ là... khi tẩu tẩu chỉ vào mũi ta mà chửi những lời không ra gì, ta thực sự tức giận đến phát điên, nên không kiềm chế được cơn giận...”
“Ta biết, ta biết, nàng ấy cũng nói với ta về những lời hỗn xược đó rồi, ta tức giận quá nên đã lại cho nàng ấy thêm một cái bạt tai nữa...”