Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 102.2
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:17:22
Lượt xem: 17
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Trình Dục Minh nhíu mày, gọi tên cô.
Nhưng cô chìm vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn không phản ứng, đắm chìm trong mộng của mình.
“Mẹ, chờ con một chút, con nhất định sẽ trở về. Mẹ, đừng từ bỏ con.”
Cô vừa khóc nức nở vừa nói mớ, vẻ mặt vô cùng khổ sở, nước đã chảy xuống theo khóe mắt đến gò má.
Tay cô vẫn đang vung vẩy, tựa hồ muốn nắm lấy cái gì đó.
Muốn bắt tay mẹ ư?
Nhưng mẹ cô không phải đang yên đang lành ở nhà sao?
Trình Dục Minh không hiểu, nhưng theo bản năng vươn một tay của mình ra, giây tiếp theo đã bị Lăng Niệm Niệm bắt được. Hai tay cô nắm thật c.h.ặ.t t.a.y Trình Dục Minh, kéo về phía trước mình, dán sát vào mặt mình cọ xát, như nhặt được chí bảo, giọng nói bình tĩnh hơn một chút.
“Mẹ, con bắt được mẹ rồi, mẹ đừng từ bỏ con, được không? Con sắp về rồi, thật đấy.”
Trong lòng Trình Dục Minh lộp bộp một chút, do do dự đưa tay kia ra xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng vô cùng: “Ngoan, mẹ không đi, mẹ vẫn chờ con trở về.”
“Mẹ, mẹ.”
“Mẹ đây, ngoan.”
Cuối cùng Lăng Niệm Niệm cũng ngủ thiếp đi, chỉ là tay vẫn không buông ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Dục Minh, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô?
Chẳng lẽ cô không hạnh phúc ở nhà sao?
Nhưng mà, rõ ràng chú dì vô cùng cưng chiều cô, không đến mức đó chứ?
Anh càng thêm tò mò về cô.
Anh thử muốn rút tay của mình ra giúp cô lau mặt. Nhưng chỉ cần tay khẽ động, Lăng Niệm Niệm liền không an phận, vẻ mặt rất khẩn trương.
Thôi.
Trình Dục Minh từ bỏ ý định, anh ngồi dưới đất, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, để cô nắm tay mình.
Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Niệm Niệm tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-102-2.html.]
Cô chậm rãi mở mắt, đèn pha lê chói lóa trên đỉnh đầu, lạ quá.
Đây là đâu?
Lăng Niệm Niệm nghĩ, chẳng lẽ mình lại xuyên qua đến một cái khác thế giới xa lạ sao?
Cô muốn ngồi dậy, vừa động tay mới phát hiện trên tay mình có một bàn tay, bàn tay này rất thon dài, hơn nữa hình như có chút quen mắt.
Là tay Trình Dục Minh!
Cô nhanh chóng buông tay ra, ngồi dậy mới phát sinh bên cạnh còn có một người nằm sấp, áo sơ mi cao cấp màu đen, tóc ngắn màu đen, sống mũi cao ngất, mặt nghiêng như đao gọt.
Người kia không phải Trình Dục Minh thì còn có thể là ai.
Liếc mắt nhìn xung quanh, phòng khách màu trắng đen xám rất rộng rãi, là phong cách lãnh đạm.
Cho nên, đây là nhà của Trình Dục Minh?
Nhưng rõ ràng mình ăn cơm với Lục Ninh Hân mà, sao cuối cùng lại xuất hiện ở nhà Trình Dục Minh?
Cô đưa tay vỗ đầu, đúng là uống rượu hỏng việc mà, không nhớ nổi cái gì hết.
Cô cẩn thận chống sô pha, chuẩn bị đứng dậy.
Chỉ là chân mới chạm đất, Trình Dục Minh đã bị động tác rất nhỏ này đánh thức.
Anh ngẩng đầu, mở mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn thấy Niệm Niệm ngồi trên sô pha, một chân chạm đất, vẻ mặt lãnh đạm.
“Đi đâu?”
Lăng Niệm Niệm thấy mặt anh có vết do nằm sấp thì tay nhanh hơn não chạm vào đó: “Mặt anh có dấu do nằm sấp này.”
Trình Dục Minh né tránh theo bản năng: “Không sao.”
Lúc này Lăng Niệm Niệm mới ý thức được mình vừa định làm gì, xấu hổ vội vàng thu hồi, lau mặt của mình: “Tôi muốn đi rửa mặt.”
“À.” Vẻ mặt Trình Dục Minh bình thản hơn một chút: “Phía trước bên trái.”
Anh vừa mới tỉnh lại nhìn bộ dáng lặng lẽ của cô thì cho rằng cô muốn lén lút trốn đi.