Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:27:16
Lượt xem: 11
Cúp điện thoại, Lăng Niệm Niệm hít sâu một hơi, trong đầu hiện lên khuôn mặt thanh tú của Mục Trì Tiện bởi vì lo lắng cho mình mà cau mày.
Trong một thế giới như thế này mà có thể có một người như Mục Trì Tiện làm sếp, quan tâm đến cô cũng rất tốt.
Khóe miệng Lăng Niệm Niệm khẽ cong lên: Sau này mình phải cố gắng hơn nữa, lấy thành tích công tác để báo đáp sự quan tâm của Mục lão sư.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rất lớn, lộp bộp gõ lên cửa kính.
Đèn trong phòng chỉ để lại một chiếc đầu giường, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra, mang đến cho căn phòng một chút nhiệt độ.
Lăng Niệm Niệm nằm trên giường trắng như tuyết, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra.
Nó giống như một giấc mơ.
[Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của Trình Dục Minh +15 điểm, điểm tích lũy trước mắt là 45 điểm. Gần tới thắng lợi thêm một bước nha!]
Một thời gian lâu không nghe thấy âm thanh của Tiểu Lược nên Lăng Niệm Niệm hơi nhớ nhung.
[Tiểu Lược, sau này nếu tôi muốn tìm anh nói chuyện phiếm thì có thể gọi anh bất cứ lúc nào không?]
Lăng Niệm Niệm đột nhiên cảm khái, Tiểu Lược là người bạn đặc biệt duy nhất của cô trên thế giới này.
Tất cả mọi người coi cô là nguyên chủ nhưng chỉ có nó biết thân phận của cô, có thể thật tâm thật ý tâm sự, không cần bất kỳ ngụy trang nào.
[Đương nhiên có thể. Nếu ký chủ cần, chỉ cần gọi ba tiếng lão công, tôi sẽ xuất hiện nha.]
[Sao anh cứ cố chấp bắt tôi gọi anh là lão công thế? Tiểu Lược dễ nghe hơn mà?]
[Ha ha ha.]
Tiểu Lược đắc ý cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-115.html.]
Sai khi bình tĩnh lại, cô mới nhớ ra vừa rồi độ hảo cảm tăng lên, hơn nữa còn tận 15 điểm.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng cô quả thật cảm giác được giọng nói của Trình Dục Minh và mình bây giờ đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia tích chữ như vàng, cực kỳ lạnh lùng, bây giờ lại dịu dàng hơn rất nhiều, cũng nguyện ý nói chuyện lâu dài với cô.
Trình Dục Minh không lạnh lùng còn rất tốt!
Nhất là khi thẩm vấn Vương Tiểu Hổ, anh tàn nhẫn quyết đoán, rất có mị lực!
——
Sáng sớm ngày hôm sau Trình Dục Minh đã rời giường.
Sau khi rửa mặt xong, anh gõ cửa phòng Lăng Niệm Niệm.
Lăng Niệm Niệm quấn khăn tắm nhìn mắt mèo một chút, sau khi phát hiện là Trình Dục Minh thì mở cửa ra một khe hở 20 cm.
Xuyên qua khe hở anh thấy Lăng Niệm Niệm vừa tắm rửa xong, tóc ướt sũng bị khăn lông quấn lại, sợi tóc rối bời rủ xuống, nước nhỏ xuống xương quai xanh cô, có lực hấp dẫn trí mạng.
Anh nuốt một ngụm nước miếng, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay, giọng nói hơi khàn: “Đến lúc xuất phát rồi.”
‘Chờ tôi sấy tóc một chút, thay quần áo nữa.” Lăng Niệm Niệm nói xong, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mười mấy phút sau, Lăng Niệm Niệm không trang điểm mặc quần áo ngày hôm qua, đi ra.
Quần áo cô giặt tối qua ở khách sạn, tản ra mùi sữa tắm.
Tóc mới gội mang theo mùi bạc hà, là mùi dầu gội đầu của khách sạn, giống hệt mùi trên tóc Trình Dục Minh.