Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 12: Kích hoạt phó bản
Cập nhật lúc: 2024-08-29 08:00:19
Lượt xem: 85
Lăng Niệm Niệm chạy xuống tầng, đ.â.m đầu vào trong xe.
[Đinh! Thật đáng tiếc thông báo ký chủ, nhiệm vụ thất bại, độ hảo cảm - 10 điểm, độ hảo cảm trước mắt còn lại 21 điểm. Ký chủ không nên nổi giận, phải không ngừng cố gắng nha.]
Nghe được câu này, Lăng Niệm Niệm chán nản ngồi ở ghế lái, n.g.ự.c cô không ngừng phập phồng theo nhịp độ hô hấp, nước mắt cũng rơi xuống.
Cô dùng sức vỗ tay lái, tiếng còi “bíp bíp” vang vọng trong bãi đỗ xe ngầm.
Tại sao?
Rõ ràng là cô đến để xin lỗi, vì sao lại làm hỏng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bao giờ mới có thể trở về nguyên thế giới để gặp mẹ?
[Ký chủ, lão công không thể hiểu được hành động vừa rồi của cô. Rõ ràng cô có thể thuận theo lời Trình Dục Minh, đi xin lỗi Lăng Sương Sương trước mặt anh ta là có thể hoàn thành nhiệm vụ +5 điểm, vì sao hết lần này tới lần khác muốn buông tha đây?]
Lúc này Lăng Niệm Niệm mới nhớ tới, vừa rồi có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bởi vì cô quá tức giận, còn uất ức nữa, nên đã ném nhiệm vụ lên chín tầng mây.
Cô đành phải mạnh miệng nói: “Hừ, so với điểm, tôn nghiêm của tôi quan trọng hơn, tôi không phải xin lỗi khi tôi không làm sai, trà xanh kia không xứng!”
[Vì tình bạn, tôi nhắc nhở ký chủ, độ hảo cảm của Trình Dục Minh đối với cô còn quá thấp, khi rớt xuống 10 điểm, cô sẽ bị trừng phạt, xin hãy mau chóng tăng độ hảo cảm lên nha.]
Rốt cuộc trừng phạt gì?
[Sau khi độ hảo cảm xuống 10 điểm sẽ tự động phát động cơ chế trừng phạt, hình thức bất định, kính xin chờ mong!]
“Chờ mong con mẹ anh!” Lăng Niệm Niệm trợn mắt.
Ngoài cửa sổ xe đột nhiên có một bóng người bao phủ xuống, chặn tầm mắt của cô.
Lăng Niệm Niệm đang muốn phát hỏa, vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của Trình Dục Minh.
Anh gõ cửa sổ xe.
“Anh... Anh lại muốn thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-12-kich-hoat-pho-ban.html.]
Lăng Niệm Niệm hạ cửa sổ xe xuống, tức giận ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại nhìn thấy hàm dưới hoàn mỹ cùng yết hầu gợi cảm nhô lên của anh, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
“Trưa mai đến Hòa Viên ăn cơm, buổi sáng tôi đi đón cô.” Lời nói lạnh lùng không chút cảm xúc, giống như máy móc phun ra.
Hòa Viên ở đâu nhỉ? Nghe có chút quen tai.
Vài giây sau, Lăng Niệm Niệm nhớ ra đây là nơi ông nội Trình Dục Minh ở. Trong nguyên tác, Trình Dục Minh cũng là người nghe lời ông nội nhất, cuộc hôn nhân này cũng là bởi vì ông nội anh chỉ định, anh không muốn làm cho ông nội không vui nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Mà mỗi thứ bảy Trình Dục Minh đều đến Hòa Viên ăn cơm với ông nội, ở đó một ngày.
Trình Dục Minh đứng đó 30 giây, chỉ thấy Lăng Niệm Niệm yên lặng suy nghĩ, ánh mắt trống rỗng. Không đợi Lăng Niệm Niệm trả lời, anh lại mở miệng: “Nói chuyện!”
Giọng nói kia rõ ràng mang theo một chút không kiên nhẫn.
[Ký chủ mau đồng ý đi. Đây là thời cơ tốt để cô lấp điểm!]
[Tiểu Lược, không phải nhiệm vụ anh tuyên bố cũng có thể tăng độ hảo cảm sao?]
[Đương nhiên, nhiệm vụ mà lão công tôi tuyên bố đều là chính tuyến. Mà cái này tương đương với phó bản, hiểu chưa?]
[Hiểu rồi!]
Lăng Niệm Niệm mỉm cười nói: “Được, Dục Minh, ngày mai tôi ở nhà chờ anh.”
Trình Dục Minh bị sắc mặt biến đổi trong một giây của cô làm cho kinh ngạc, anh ho khan hai tiếng mới lạnh lùng nói “Ừ” một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi, khôi phục khuôn mặt băng sơn vạn năm không thay đổi kia.
Nụ cười lúc nãy rất... đẹp.
Khóe miệng Trình Dục Minh giật giật, chui vào một chiếc Bentley cách đó không xa.
Nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi, Lăng Niệm Niệm nhếch môi: Lấp điểm vạn tuế!
Niềm vui của Niệ
m Niệm giản dị tự nhiên như vậy...