Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 21: Áo liền váy màu trắng
Cập nhật lúc: 2024-08-30 01:13:55
Lượt xem: 57
Sáng sớm hôm sau, Lăng Niệm Niệm mang mắt gấu trúc bò dậy.
Nhìn mình tiều tụy trong gương, cô nhịn không được gãi gãi mái tóc rối bời: Cứ như vậy làm sao gặp mặt Trình Dục Minh được!
Không có cách nào, cô rửa mặt xong đành ngồi trước bàn trang điểm, dùng phấn nền thật dày và kem che khuyết điểm để che khuất quầng thâm mắt.
Một giờ sau, nhìn khuôn mặt tinh xảo của mình trong gương, Lăng Niệm Niệm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi tới trước một loạt tủ quần áo rồi lật tới lật lui, tất cả đều là quần áo quá mức gợi cảm, cô không khỏi lắc đầu.
Đi gặp ông nội anh mà ăn mặc hở hang quá thì không lễ phép.
Cuối cùng Lăng Niệm Niệm tìm một bộ váy liền áo tơ tằm màu trắng vừa vặn, mặt trên có nếp nhăn, hẳn là một bộ quần áo bị nguyên chủ lạnh nhạt rất lâu.
Lăng Niệm Niệm mặc áo ngủ xuống lầu, đưa váy cho dì Hồng: “Dì Hồng, là nó giúp con một chút, lát nữa con muốn mặc.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Dì Hồng mỉm cười nhận lấy váy, khi nhìn thoáng qua, trong mắt bà ấy hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng vẫn mím môi không nói gì rồi rời đi.
“Niệm Niệm, mau tới ăn sáng nào.” Diêu Phương đặt sữa lên bàn.
Lăng Viễn đeo kính, trong tay cầm một tờ báo sáng, ngồi trên bàn ăn nhìn. Thấy Lăng Niệm Niệm xuống tầng, lúc này mới gấp báo lại, chuẩn bị bắt đầu ăn sáng.
“Ba mẹ, chào buổi sáng.” Lăng Niệm Niệm mỉm cười đi tới, còn chưa ngồi xuống đã cầm một cái bánh quẩy nhét vào miệng: “Thơm quá.”
“Hôm nay cuối tuần con có bận gì không?” Lăng Viễn uống một ngụm cháo.
Lăng Niệm Niệm nuốt bánh quẩy trong miệng xong mới mở miệng: “Dạ, lát nữa Dục Minh tới đón con đến Hòa Viên thăm ông nội.”
Lăng Viễn và Diêu Phương đều ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn Lăng Niệm Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-21-ao-lien-vay-mau-trang.html.]
“Sao vậy ạ?” Đối với phản ứng của ba mẹ, Lăng Niệm Niệm hơi khó hiểu.
“À, không có gì.” Diêu Phương xấu hổ mỉm cười, thử hỏi: “Con và Dục Minh không sao chứ?”
Lăng Niệm Niệm: “Không sao ạ, rất tốt.” Nói xong cô lại cắn một miếng bánh quẩy, bắt đầu nhai.
Nhìn Lăng Niệm Niệm trang điểm tinh xảo, vẻ mặt còn thoải mái thích ý, tâm tình Lăng Viễn và Diêu Phương mới yên tâm.
Ăn xong bữa sáng, dì Hồng đưa quần áo đã ủi xong cho Lăng Niệm Niệm.
Cô mở quần áo ra, nhìn váy trơn, cười híp mắt nói cảm ơn: “Cảm ơn dì Hồng.”
Diêu Phương nhìn quần áo trong tay Lăng Niệm Niệm thấy có chút quen mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì hỏi: “Niệm Niệm, hôm nay con mặc bộ quần áo này sao?”
Rõ ràng bộ quần áo này là kiểu dáng trước kia Lăng Niệm Niệm không thích nhất, lúc trước mình mua tặng cho Niệm Niệm làm quà sinh nhật nhưng cô không mặc lần nào đã ném vào một góc.
“Ừ, mẹ, con cảm thấy bộ quần áo này rất đẹp, thích hợp đi gặp ông nội.”
Trong lòng Diêu Phương nóng lên, bà ấy cảm thấy Lăng Niệm Niệm thành thục hơn rất nhiều, đã biết suy nghĩ cho trưởng bối.
Nếu đổi thành trước kia, cô sẽ mặc kệ cảm nhận của người khác, lúc nào cũng mặc loại quần áo gợi cảm mà không phân biệt trường hợp.
“Con về phòng thay quần áo đây, chắc Dục Minh sắp tới rồi.” Lăng Niệm Niệm cầm váy chạy lên tầng.
Diêu Phương và Lăng Viễn nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Thay váy xong, Lăng Niệm Niệm xoay vài vòng trước gương, lại nghiêm túc nhìn mặt mình, cô cảm thấy trang điểm hơi đậm nên lấy nước tẩy trang và bông gỡ bóng mắt xuống, chỉ bôi phấn nền. Sau đó thoa son môi màu hồng nhạt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, giống như sinh viên mới tốt nghiệp, hoàn toàn khác biệt so với ngày thường.
Cách ăn mặc này chắc chắn ông nội rất thích.