Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 33: Đột nhiên gặp Trì Hâm Viễn
Cập nhật lúc: 2024-09-01 10:48:39
Lượt xem: 81
Tiểu Long Khảm này nằm ở cao ốc Vân Thiên, rất đông khách.
Lúc hai người tới đúng vào giờ cao điểm dùng cơm buổi tối, một loạt ghế ngoài cửa đã chật kín chỗ.
“Cậu tìm chỗ ngồi trước đi, tôi đi lấy số.”
Lục Ninh Hân nói xong chạy đến quầy lấy số rồi chạy về.
Lăng Niệm Niệm cầm danh sách lấy số, nhìn thoáng qua con số phía trên, A99, phía trước còn 32 bàn nữa! Nghĩ đến đây cô đen mặt.
“Làm sao bây giờ tổ tông ơi, hay là đổi nhà hàng khác đi. Gần đây có nhà hàng kiểu Nhật, tôi có VIP siêu cấp nên không cần chờ.” Lục Ninh Hân nhìn dãy dài người đang chờ phía trước có chút nhụt chí, cố gắng thuyết phục Lăng Niệm Niệm.
Nhưng một trong những món ăn Lăng Niệm Niệm ghét nhất chính là món ăn kiểu Nhật, nhìn đồ ăn nguội lạnh kia cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Hay là chúng ta đi dạo trung tâm thương mại, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.”
Lăng Niệm Niệm không muốn đồng ý, bây giờ cô muốn ăn cay, chỉ có cay kích thích mới có thể khiến cô quên đi phiền não trong lòng.
“Cậu thật sự không muốn đến nhà hàng kiểu Nhật kia sao? Trước kia chúng ta đến đó rất nhiều lần, cậu còn khen đồ ở đó ngon mà.” Lục Ninh Hân kéo cánh tay cô đứng lên.
“Tiểu Hân Hân, hôm nay tôi chỉ muốn ăn lẩu Tứ Xuyên.” Lăng Niệm Niệm bướng bỉnh nhìn cô ấy.
Hai người đang giằng co không dứt thì một thân ảnh cao ngất quen thuộc từ cửa thang máy đi về phía họ.
“Niệm Niệm, Ninh Hân, thật trùng hợp.” Trì Hâm Viễn cười khanh khách đứng trước mặt hai người: “Hai người cũng tới ăn lẩu sao?”
Lăng Niệm Niệm quay đầu đối diện với gương mặt mang theo vài phần nho nhã và đẹp trai kia.
Cô gật đầu lắc lắc danh sách trên tay, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc phía trước còn có rất nhiều bàn, không biết phải đợi bao lâu nữa.”
“Đúng vậy. Hâm Viễn, bây giờ cậu đến đây chắc cũng phải chờ dãy dài đó.” Lục Ninh Hân chớp chớp mắt, không khỏi đồng tình.
“Ừ, đúng vậy, rất nhiều người.” Trì Hâm Viễn nhìn lướt qua những người ngồi đầy ghế ngoài cửa, ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Lăng Niệm Niệm một lát, cười nói: “Niệm Niệm, nếu các cậu không chê thì ngồi cùng bàn với tôi đi, tôi đặt chỗ rồi, không cần chờ.”
“Như vậy ổn không? Đám bạn cậu không ngại sao?” Lăng Niệm Niệm hơi chần chờ.
“Đương nhiên là không, coi như quen thêm vài người bạn đi!” Trì Hâm Viễn vỗ vỗ bả vai Lăng Niệm Niệm, sau đó dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Quan hệ của chúng ta thế nào, còn khách khí với tôi làm gì.”
“Được, không cần xếp hàng cũng có thể ăn lẩu mình thích, còn suy nghĩ gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-33-dot-nhien-gap-tri-ham-vien.html.]
Lục Ninh Hân vội vàng đồng ý, bụng của cô ấy đã sớm kêu ùng ục, hơn nữa cũng không muốn ở bên ngoài chờ thêm một hai giờ.
“Tốt lắm, vậy cảm ơn Hâm Viễn.” Lăng Niệm Niệm cười, ánh mắt cong thành trăng non, đẹp đến mức có thể hút hồn người khác.
Trái tim Trì Hâm Viễn lập tức hụt một nhịp.
Từ xa anh ấy đã thấy Lục Ninh Hân, bên cạnh cô ấy là một cô gái mặc áo liền váy màu trắng, lúc đó còn chưa nhìn ra, khi đến gần anh ấy mới nhận ra là Lăng Niệm Niệm.
Cô hôm nay toàn toàn khác so với ngày thường, tươi mát thanh nhã, khí chất trác nhiên.
Anh ấy cảm thấy cách ăn mặc như vậy càng làm nổi bật vẻ đẹp của Lăng Niệm Niệm, đẹp không thoát tục, trong tươi mát lại mơ hồ lộ ra chút gợi cảm.
Càng làm rung động trái tim anh ấy.
Trì Hâm Viễn dẫn hai người vào phòng bao, đưa thực đơn cho họ: “Muốn ăn gì cứ gọi, tôi ra ngoài gọi điện thoại cho bạn tôi trước.”
“Được.”
Lăng Niệm Niệm cầm thực đơn lên gọi trước, thịt bò bông tuyết mập mạp, ruột ngỗng… Tay cô vẫn trượt trên thực đơn, gọi hết những món mình thích ăn.
Nhìn tư thế thuần thục của Lăng Niệm Niệm, Lục Ninh Hân coi như được mở rộng tầm mắt.
“Tôi gọi xong rồi, cậu xem cậu thích ăn gì thì gọi thêm đi.”
Lục Ninh Hân cầm lấy thực đơn, nhìn lướt qua, không khỏi cảm thán: Khá lắm, cô gọi rất nhiều, hơn nữa nhìn lướt qua đã biết là món đặc sắc nhất ở đây, rất có kinh nghiệm nha.
“Hẳn là đủ rồi, chờ Hâm Viễn đến xem bọn họ còn mấy người nữa.”
Lục Ninh Hân buông thực đơn xuống, nhìn chằm chằm Lăng Niệm Niệm vài giây, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái, nhưng lại không nói nên lời.
“Sao thế? Trên mặt tôi dính gì bẩn à?” Lăng Niệm Niệm sờ mặt mình, chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Không, chỉ là cảm thấy cậu không giống trước kia.” Lục Ninh Hân thành khẩn nói: “Niệm Niệm, cậu thay đổi rồi.”
“Cậu thích tôi bây giờ hay tôi trước kia?”
“Mặc kệ cậu như thế nào tôi đều thích.” Lục Ninh Hân kéo tay Lăng Niệm Niệm, mỉm cười.