Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi mắc bệnh rồi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:48:02
Lượt xem: 799

6

 

Buổi chiều, khi đang làm việc, Thư ký Giang thông báo với tôi: "Tiểu Hứa, ngày mai Tổng giám đốc Từ phải đi công tác, cô đặt vé máy bay chuyến 9 giờ tối cho anh ấy."

 

Tôi lập tức ngẩn người, thành phố bên cạnh? Tức là Từ Thanh Túc sẽ cách xa tôi.

 

Anh ta đi công tác chẳng phải tôi sẽ c.h.ế.t ngay lập tức sao?

 

Tôi thăm dò hỏi Thư ký Giang: "Là trợ lý đời sống của Tổng giám đốc Từ, tôi không cần đi cùng sao?"

 

Thư ký Giang: "Không cần, anh ấy sẽ mang theo trợ lý riêng."

 

Tôi: "..."

 

Thế này thì xong đời rồi, tôi không đùa đâu.

 

Tôi quay sang tìm cách hỏi ý Từ Thanh Túc, đề nghị được đi cùng anh trong chuyến công tác.

 

Không ngoài dự đoán, bị anh thẳng thừng từ chối, anh gõ bàn phím rất nhanh, nói năng vô cùng vô tình:

 

"Cô không hiểu công việc công ty, đi để tốn thêm tiền vé máy bay?"

 

Tôi: "..."

 

Lần trước chỉ cách nhau nửa thành phố, tôi đã đau đớn như c.h.ế.t đi sống lại.

 

Giờ thì khoảng cách cả một thành phố.

 

Tôi lo lắng nói: "Nếu tôi nói là tôi sẽ c.h.ế.t khi xa anh, anh có cho tôi đi không?"

 

Từ Thanh Túc giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Hứa Lạc Chi, đừng lấy chuyện sống c.h.ế.t ra làm trò đùa."

 

7

 

Người khôn có kế hay, tan làm, tôi nhanh chóng vào hệ thống nội bộ xin nghỉ bệnh, đính kèm hồ sơ khám bệnh trước đó.

 

Sau đó tôi đặt vé trên chuyến bay cùng giờ với Từ Thanh Túc.

 

Khi Từ Thanh Túc nhìn thấy tôi trên máy bay, đôi mắt bình thường luôn bình tĩnh của anh hơi mở to.

 

Tôi ngồi xuống cạnh anh, cười hì hì: "Hehe, Tổng giám đốc Từ, thật trùng hợp! Chúng ta đi chung một chuyến bay."

 

Từ Thanh Túc khẽ nhíu mày: "Mai cô cúp việc à?"

 

Tôi vẫy tay giải thích: "Tôi xin nghỉ rồi."

 

"Lý do?"

 

"À, tự nhiên muốn đi du lịch."

 

Lông mày của Từ Thanh Túc gần như có thể kẹp c.h.ế.t con muỗi, mặt anh lạnh lùng đến mức đáng sợ, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

 

"Cô không muốn làm nữa à?"

 

"Còn nữa, Hứa Lạc Chi, cô có thể đừng tùy tiện như vậy được không? Một kẻ mù đường mà còn đòi đi du lịch một mình?"

 

"Mai tôi không thể bỏ mặc công việc ở chi nhánh để đi chơi với cô."

 

Người trước mặt tôi lúc này thật xa lạ, khác hẳn với Từ Thanh Túc trong ký ức của tôi, anh trở nên lạnh lùng, kiêu ngạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-toi-mac-benh-roi/chuong-4.html.]

 

Tôi giãy không được, nhìn anh ở khoảng cách gần, đột nhiên cảm thấy bất lực.

 

Tôi khẽ nói: "Không, tôi chỉ muốn sống thôi."

 

"Gì cơ?"

 

...

 

Thấy tôi im lặng, anh thở dài, cuối cùng nhượng bộ: "Mai sau khi xong việc, tôi có thể dẫn cô đi chơi, nhưng ban ngày cô không được chạy lung tung."

 

Giọng điệu của anh cuối cùng cũng dịu lại, như thể chúng tôi chưa từng chia tay.

 

Không khí rất tốt, khiến tôi liều lĩnh hỏi thêm: "Vậy tôi có thể đi theo anh cả ngày được không?"

 

Từ Thanh Túc: "Đừng được đà lấn tới."

 

8

 

Hôm sau, trong lúc đi thị sát chi nhánh, chúng tôi bất ngờ gặp Lâm Dao Dao.

 

Cô ấy vẫn như lần đầu gặp, đi đôi giày cao gót bước đến đầy tự tin.

 

"Ồ, Tổng giám đốc Từ ra ngoài thị sát mà còn mang theo cô bé đáng yêu này nữa."

 

Tôi quay sang nhìn vẻ lạnh lùng của Từ Thanh Túc, rồi lại nhìn sang anh thư ký cao to bên cạnh.

 

Tôi dò hỏi, chỉ vào mình: "Cô đang nói tôi sao?"

 

Lâm Dao Dao không để ý tới sự ngăn cản của Từ Thanh Túc, đưa tay bẹo má tôi.

 

"Đúng rồi, ngơ ngác y hệt bạn gái của tôi."

 

Tôi nghĩ lại, trong sách nữ chính đâu có bạn thân nào!

 

Thôi, không cần nghĩ nhiều, nữ chính và nam chính đã lệch khỏi cốt truyện, chuyện này chẳng đáng quan tâm.

 

Từ Thanh Túc lạnh lùng ngăn tay Lâm Dao Dao khi cô ta định xoa đầu tôi, rồi kéo tôi sang một bên: "Tôi sắp bận rồi, trông chừng cô ấy giúp tôi."

 

Lâm Dao Dao giơ tay ra dấu OK.

 

Từ Thanh Túc liếc nhìn Lâm Dao Dao cảnh cáo: "Đừng có động tay động chân."

 

Rồi anh ta để tôi lại trong tình trạng bối rối với Lâm Dao Dao.

 

Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, thang máy đột nhiên mở ra, một nhóm người bước ra, trong đó có một người trông rất quen thuộc.

 

Đó là người từng gặp tôi một lần và đưa cho tôi một triệu tệ để rời xa Từ Thanh Túc.

 

Tôi theo phản xạ co người nấp sau Lâm Dao Dao.

 

Lâm Dao Dao cũng lập tức thay đổi thái độ, nghiêm túc chào hỏi: "Chào chú Từ, chú cũng đến đây ạ?"

 

Ba của Từ Thanh Túc lạnh lùng đáp: "Lần đầu Từ Thanh Túc đến chi nhánh, chú muốn đến xem tình hình thế nào."

 

"Hổ phụ vô khuyển tử, có người ba tốt như chú, Từ Thanh Túc chắc chắn sẽ không tệ."

 

Lâm Dao Dao cười khen ngợi.

 

Ba Từ cuối cùng cũng mỉm cười một chút: "Giới trẻ cần phải rèn luyện nhiều hơn. À, hai đứa định khi nào đính hôn, đừng kéo dài quá, sợ có chuyện ngoài ý muốn."

Loading...