Sau khi xuyên thành nữ phụ, tôi mắc bệnh rồi - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:51:01
Lượt xem: 781
21
Tôi về nhà, nằm trong lòng mẹ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Sống khỏe mạnh thật tuyệt vời!
Mẹ cười xoa đầu tôi: "Sao thế, tự nhiên lại làm nũng?"
Tôi vùi đầu vào lòng mẹ, cọ cọ vào bà rồi cười ngốc nghếch: "Hehe, nhớ mẹ quá!"
Mẹ chọc vào đầu tôi, mắng yêu: "Sến súa quá."
Sau đó, mẹ hỏi tiếp: "Từ Thanh Túc đâu? Dạo này chẳng thấy nó đến."
Đang vui, nghe cái tên đó là thấy phiền ngay.
"Chia tay rồi!"
Mẹ đẩy tôi ra ngay: "Chia tay lúc nào?"
Tôi mím môi: "Trước khi mẹ ốm."
Mẹ lập tức véo tai tôi: "Bệnh viện là Từ Thanh Túc tìm đấy! Lúc mẹ phẫu thuật xong, nửa mê nửa tỉnh vẫn nghe thấy nó nói chuyện với mẹ. Tháng trước nó còn đến thăm mẹ, hôm trước lúc con nói đi công tác, đêm đó mẹ gọi cho con thì chính nó bắt máy!"
"Hứa Lạc Chi, có phải con đá người ta không? Người tốt thế mà con còn dám làm kẻ xấu!"
"Á... á... á... Mẹ, đau!"
"Không dẫn nó về thì đừng quay lại nhà này!"
"Mẹ, sao lại đuổi con đi! Mẹ! Mẹ đừng đóng cửa mà!"
...
Ai ngờ, tôi lại bị chính mẹ mình đuổi khỏi nhà chỉ vì một người khiến tôi đau tim.
Nhưng tôi cũng không ngờ bệnh viện mà mẹ phẫu thuật là do Từ Thanh Túc sắp xếp.
Khi đó, anh ta chưa tỉnh lại ký ức, vậy mà dù tôi đã chia tay, anh vẫn hết lòng lo cho mẹ tôi.
Bảo không cảm động là nói dối, nhưng nghĩ đến việc chính anh là nguyên nhân khiến tôi đau tim, tôi không thể buông bỏ được!
22
Khi tôi về công ty thu dọn đồ đạc, Từ Thanh Túc đứng ngay bên cạnh.
Anh nhìn tôi lạnh lùng thu dọn, giọng băng giá: "Em nói nghỉ là nghỉ? Anh đã đồng ý chưa?"
Tôi đảo mắt nhìn anh: "Thử việc thì bất cứ lúc nào cũng có thể xin nghỉ."
Cuối cùng, tôi bị anh kéo vào văn phòng.
"Em không có tim à, em nỡ rời xa anh à?"
"Chúng ta chia tay lâu rồi mà..."
Ngay giây sau, lời tôi định nói bị Từ Thanh Túc cắt ngang bởi một nụ hôn đầy mãnh liệt.
Anh ôm chặt lấy eo tôi, hôn đến mức như muốn trút hết cảm xúc.
Khi tất cả dừng lại, tôi suýt đứng không vững.
Anh mặc kệ sự giãy giụa của tôi, kéo tôi vào lòng, giọng khàn khàn nói: "Anh biết em không nỡ xa tôi, chúng ta quay lại đi!"
Tôi: "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-toi-mac-benh-roi/chuong-9.html.]
Hey bro, tôi đã nói muốn quay lại khi nào?
Anh tiếp tục: "Đây là kiếp thứ ba rồi, anh không biết còn có kiếp thứ tư hay không, nhưng anh không muốn rời xa em nữa."
Tôi ngừng vùng vẫy, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót:
"Anh chắc chúng ta có thể ở bên nhau không?"
Tuy tôi không có ký ức của hai kiếp trước, nhưng chỉ riêng kiếp này cũng đủ khiến tôi kiệt quệ rồi.
Tôi chỉ muốn sống khỏe mạnh và hạnh phúc như một người qua đường.
Nếu tiếp tục dính vào Từ Thanh Túc, liệu tôi có thực sự được sống bình an không?
23
Cuối cùng, sau vài ngày do dự, tôi quyết định cược một lần.
Tôi và Từ Thanh Túc quay lại với nhau, và tôi cũng từ chức, chuẩn bị thi công chức.
Ngày đầu tiên đi làm với tư cách công chức, một chị đồng nghiệp biết tôi chưa kết hôn, liền sắp xếp để giới thiệu tôi đi xem mắt.
Tôi đã nói mình có bạn trai mà cũng không được.
Tối đó, tôi kể lại chuyện này với Từ Thanh Túc, ngay lập tức nhận được sự "trừng phạt" của anh, trên xương quai xanh in vài vết hôn đỏ ửng.
Ngày hôm sau, tôi đành mặc áo cao cổ đi làm.
Chị đồng nghiệp vẫn không ngừng bàn về chuyện giới thiệu đối tượng, thậm chí sau giờ làm cũng không buông tha:
"Tiểu Hứa à, chị biết người trẻ các cô da mặt mỏng, thường hay bảo là có người yêu rồi. Chị chỉ tạo cơ hội cho hai bên gặp gỡ, thành hay không là tùy ở hai người!"
"Chị Trương, em thật sự có bạn trai mà. Đây, bạn trai em đến đón em rồi."
Tôi chỉ vào Từ Thanh Túc, người đang ôm bó hoa đi tới.
Chị Trương sững sờ: "À, Tiểu Hứa, em thật sự có bạn trai à!"
Tôi gật đầu lia lịa: "Vâng vâng!"
Từ Thanh Túc bước đến, đưa hoa cho tôi, sau đó lạnh lùng nói với chị Trương: "Chào chị, tôi là bạn trai của Lạc Chi, cảm ơn chị đã quan tâm đến cô ấy. Tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới, mong chị nhất định đến dự."
Anh ấy chắc chắn đang giận, giọng lạnh hơn ít nhất tám độ.
Chị Trương cũng nhận ra vẻ không vui của anh, cười ngượng ngùng rồi nhanh chóng rời đi.
Khi trong văn phòng chỉ còn lại tôi và anh, tôi liếc nhìn anh một cái.
"Em nói sẽ cưới anh bao giờ?"
Ngay lập tức, Từ Thanh Túc nở nụ cười dịu dàng.
Anh quỳ xuống trước mặt tôi, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn:
"Vậy em có đồng ý không?"
Tôi nhìn xuống anh từ trên cao, thấy gương mặt đầy lo lắng, đôi tai ửng đỏ, đôi môi mím chặt.
Cuối cùng, tôi kiêu ngạo chìa tay ra, miễn cưỡng nói:
"Vì anh đã nói vậy rồi, nên em đồng ý!"
Từ Thanh Túc đeo nhẫn cho tôi, rồi ôm tôi vào lòng, anh thì thầm bên tai tôi:
"Anh yêu em, mãi mãi."