SIÊU THÍCH ANH - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:20:25
Lượt xem: 76
Sau khi Yến Huyên Hoà và Lộ Di giành lại máy ảnh trả cho cô gái, nhân viên của chương trình vẫn chưa hết bàng hoàng, phải ba lần bảy lượt xác nhận hai người không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Di không ngờ kỳ nghỉ tốt đẹp của mình lại biến thành cuộc rượt đuổi mạo hiểm như trong phim, không khỏi tự hỏi cô rốt cuộc đã tham gia chương trình gì.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, nhà hàng lại trở về hoạt động bình thường.
Đến tuần thứ ba, nhà hàng nhận được một nhiệm vụ đặc biệt, yêu cầu giúp đỡ một cặp vợ chồng người Pháp kỷ niệm 60 năm ngày cưới bằng một bữa tiệc kỷ niệm đặc biệt.
Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, các thành viên bận bịu đến mức chân không chạm đất, chỉ ngủ ba bốn tiếng mỗi đêm, tất cả chỉ để tổ chức một buổi lễ kỷ niệm đậm chất Trung Hoa trên đất khách.
Khi bữa tiệc kết thúc, Lộ Di đứng ở bên cửa, nhìn cặp vợ chồng già trong vòng tay của mọi người ngọt ngào trao nhau nụ hôn, những cánh hoa trắng hồng tung bay giữa không trung, dường như cả nhà hàng đã chìm trong sắc hồng mộng mơ.
Cô lặng lẽ đứng đó, mỉm cười, nhưng trong đôi mắt không giấu được sự cô đơn.
Sau khi về ký túc xá, Lộ Di tắm xong rồi cuộn mình trong chăn, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chiếc đồng hồ treo tường vẫn đều đều quay, khi Lộ Di chợt tỉnh lại, cô với tay lấy điện thoại định lướt một chút WeChat.
Bạn bè của cô không nhiều, hơn nữa đa phần ở khắp nơi trên thế giới, bình thường ai cũng bận, rất hiếm khi gặp mặt, hầu hết chỉ có thể biết tin nhau qua WeChat.
Một nhiếp ảnh gia mà cô quen khi du học ở Ý đang đi công tác ở Iceland, may mắn chụp được cực quang, Lộ Di mở hình ảnh ra, từng tấm từng tấm trôi qua trước mắt, bầu trời bao la như thể có thể chữa lành tâm hồn con người.
Khi thấy ảnh đại diện của Tạ Hoài Xuyên, Lộ Di hơi khựng lại, nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ thì ngón tay đã nhanh hơn một bước mà mở hình lớn.
Có lẽ đây là tại một nhà hàng năm sao bên bờ sông, Thư Dã ngồi trên ghế, đội chiếc mũ sinh nhật, nhắm mắt ước nguyện trước chiếc bánh, trên gương mặt thoáng nở nụ cười bình yên.
Ở góc phải dưới bức ảnh, Lộ Di phát hiện ra chìa khóa xe của Tạ Hoài Xuyên, đó là chiếc xe đầu tiên mà họ đã cùng nhau đi mua ở 4S.
Lộ Di thậm chí còn không nhận ra nước mắt mình đã rơi từ lúc nào, đến khi cô nhận ra, màn hình điện thoại đã ướt đẫm.
Bức ảnh được chụp với góc độ cẩn thận, từ từ nhòe đi trên màn hình, lộ ra ánh sáng lấp lánh mờ ảo, lòng cô tràn đầy nỗi chua xót, không kiềm chế được mà úp mặt vào gối khóc nức nở.
Không trách được Tạ Hoài Xuyên ra sức khuyên mình tham gia chương trình, hóa ra đã có kế hoạch sẵn. Chỉ cần Lộ Di không có mặt, thì không ai ngăn cản họ cặp kè bên nhau. Thật ngu ngốc khi cô lại đồng ý, giờ thì hay rồi, đợi đến khi chương trình quay xong trở về, bạn trai cô đã bị con hồ ly tinh đó quyến rũ mất rồi.
Yến Huyên Hoà tắm xong đi ngang qua phòng Lộ Di, nghe thấy trong phòng văng vẳng tiếng khóc nghẹn ngào, chân anh chợt khựng lại, tay gõ hai lần vào cánh cửa, nhưng bên trong không có phản hồi, có lẽ là khóc quá đau lòng, thế nên anh đành xoay tay nắm cửa mở ra.
Lộ Di nghe thấy tiếng động quay đầu lại, thấy rõ người đến là Yến Huyên Hoà, cơn giận liền bốc lên, cô cho rằng anh chắc chắn đã thông đồng với hai người kia, cố ý lôi cô vào chương trình để tạo điều kiện cho họ. Cô không nói một lời, liền cầm gối ném thẳng vào người anh.
Yến Huyên Hoà dễ dàng đỡ lấy chiếc gối bay về phía mình, nhìn người đang khóc nấc trên giường, anh ngơ ngác hỏi: “Ai chọc cô đấy? Sao lại khóc như con lợn sắp bị làm thịt thế này?”
Chưa đợi Lộ Di lên tiếng, anh lại a một tiếng, vẻ mặt tỉnh ngộ: “Chắc là vì không ăn được bánh ở bữa tiệc đúng không? Chuyện nhỏ như thế có gì mà khóc, mai anh đây mua cho cô em cái mới, nhìn cô khóc kìa.”
Lộ Di tức đến mức lại ném cho anh một cái gối nữa, "Bánh kem gì chứ, tôi thấy cậu mới là cái bánh kem!"
Lộ Di bình thường tuy có hơi nũng nịu, nhưng không phải là người thích tùy tiện nổi giận. Thực ra cô giống như một tiểu tinh linh ngây thơ và tốt bụng, luôn mang lại cảm giác tích cực cho những người xung quanh.
Yến Huyên Hòa đặt hai cái gối sang một bên, cẩn thận tiến lại gần cô, thắc mắc: "Không phải vì bánh kem, vậy là vì chuyện gì?"
Lộ Di thấy anh tiến đến, dường như có chút không hài lòng, cô quay đầu đi, giận dỗi: "Cậu đừng đến gần, cậu là đồ xấu xa."
Yến Huyên Hòa oan ức vô cùng, sao anh lại thành người xấu được chứ? Chẳng qua là bình thường thích trêu cô thôi mà? Cũng đâu phải chỉ mỗi anh trêu, Lâm Mạn, đầu bếp Lương cũng trêu cô không ít, sao họ lại không bị gọi là người xấu?
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Lộ Di nhìn thấy vẻ mặt vô tội của anh, càng giận hơn, chất vấn: "Có phải các người thông đồng với nhau, cố tình gài bẫy để tôi lên chương trình không?"
Yến Huyên Hòa nghĩ bụng, gài bẫy cô lên chương trình thì đúng là có, nhưng chuyện này là do tự anh làm, khi nào thì anh thông đồng với người khác chứ?
Thấy anh vẫn không chịu nhận, Lộ Di tức giận lấy điện thoại ra, lau nước mắt trên màn hình vào chăn, rồi mở trang cá nhân của Tạ Hoài Xuyên đưa cho anh xem.
"Cậu còn dám không nhận, cậu cố tình kéo tôi đến Marseille, để tạo không gian lãng mạn cho họ!"
Yến Huyên Hòa chưa từng gặp Thư Dã, nhưng nghe Lộ Di nói vậy, lại nhìn tấm ảnh, đầu óc anh nhanh chóng sắp xếp lại mọi thứ, lập tức cảm thấy buồn cười.
"Oan cho tôi quá, tôi với Tạ tổng đó chỉ có mối quan hệ hợp tác công việc thôi, ngày quay quảng cáo mới là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, đến cả số liên lạc tôi còn không có, thì làm sao mà thông đồng được?"
Yến Huyên Hòa từ lâu đã thấy Lộ Di có hơi ngốc ngốc, không biết là do được gia đình chăm sóc quá tốt hay bẩm sinh đầu óc có chút không thông, bị người khác lừa mà vẫn không hay.
Cái gã Tạ Hoài Xuyên kia nhìn qua đã biết chẳng phải người tốt. Tai nạn xe rồi mất trí nhớ lựa chọn, thời đại này mà còn chơi trò đó, chắc chắn đã cặp kè với tiểu tam từ lâu. Ông trời ban cho một vụ tai nạn xe nhưng lại không lấy mạng hắn, gã tồi tệ đó bèn nhân cơ hội giả mất trí nhớ, cố tình lạnh nhạt với Lộ Di, để cuối cùng tiểu tam leo lên được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sieu-thich-anh/chuong-11.html.]
Dù sao đi nữa, Lộ Di cũng thật quá mức mù quáng. Yến Huyên Hòa thậm chí còn thắc mắc không hiểu cô đã sống đến ngần này tuổi với cái trí thông minh như thế nào.
May mà cô đã gặp anh, chuyên gia vạch trần những kẻ tiểu nhân hàng đầu vũ trụ, là b.o.m tiêu diệt tra nam số một trong thiên hà. Yến Huyên Hòa nghĩ thầm, vốn dĩ anh không định nhúng tay vào mớ rắc rối này, nhưng Lộ Di thật sự ngốc đến mức làm người ta nhức đầu, nên người tốt như anh đành phải rộng lượng đưa tay giúp đỡ, giúp cô nhìn thấu tra nam, đánh bại trà xanh, thành công lật ngược tình thế, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
Yến Huyên Hòa rất tự tin vào bản thân, nhưng khi nhìn qua cô gái đang rơi nước mắt bên cạnh, anh không khỏi thở dài một tiếng. Haiz, kế hoạch giải cứu cô nàng ngốc cũng không thể nóng vội, phải từ từ thôi. Việc cần làm trước mắt là phải giúp Lộ Di điều chỉnh lại tâm trạng, ngày mai còn phải quay phim, khuôn mặt sưng húp như cái đầu heo này thì sao đối mặt với ống kính được chứ?
Thấy cô vẫn còn khóc, ánh mắt Yến Huyên Hòa sáng lên, anh nghĩ ra một ý, cố ý cau mày nhìn vào bức ảnh trong điện thoại, nói: "Đây là tiểu tam đó à? Nhìn thì xấu xí, tầm thường thế này, ai mà có mắt lại thích cô ta mà không thích cô chứ?"
Lộ Di đã kìm nén cảm xúc từ lâu, bình thường cũng không có ai để cô tâm sự, lúc này thấy Yến Huyên Hòa đứng về phía mình, cô không kiềm được mà gật đầu nói: "Cậu cũng thấy cô ta không đẹp à, lần đầu tiên tôi gặp cô ta là đã chẳng có chút cảm tình nào rồi."
Yến Huyên Hòa xoa xoa mái tóc rối bù của cô, cười thầm trong lòng, gặp tình địch mà có ấn tượng tốt mới là lạ đấy.
Có vẻ như hướng đi này là đúng, Yến Huyên Hòa phấn chấn hơn, tiếp tục nói: "Cô nhìn đôi mắt hai mí này đi, nhìn là biết cắt rồi, trông như dùng mảnh kính vỡ cắt ra vậy." Nói xong, anh còn cố tình chậc lưỡi hai tiếng, bình luận: "Bác sĩ tay nghề kém quá."
Lộ Di dù không thích Thư Dã, nhưng được giáo dục từ nhỏ nên cô không quen nói những lời cay nghiệt, cô luôn cảm thấy đánh giá người khác dựa trên ấn tượng chủ quan là không đúng.
Nghe Yến Huyên Hòa nói vậy, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác khoái chí ngấm ngầm, vô thức hỏi: "Thật, thật sao?"
Yến Huyên Hòa thấy cô thật sự mắc câu, càng hào hứng, đập vào n.g.ự.c mình, nghiêm túc nói: "Cái này mà tôi còn nhìn nhầm sao? Cô đừng quên, tôi là người đứng trên đỉnh của giới giải trí đấy, trong giới này người thế nào mà tôi chưa từng gặp, nhiều kẻ muốn nổi tiếng sẵn sàng chỉnh sửa từ đầu đến chân, còn cái tên Thư, Thư gì đó, chỉnh sửa tệ đến mức này, cũng chỉ lừa được mấy cô bé ngây thơ như cô thôi."
Lộ Di cũng nghĩ phải thế, Yến Huyên Hòa ra mắt bao nhiêu năm, người thật người giả đã gặp qua không ít, anh nói là chỉnh sửa thì chắc chắn là chỉnh sửa.
Hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Lộ Di, Yến Huyên Hòa càng nói càng hăng say: "Còn nữa, cô xem cái mũi của cô ta cũng là chỉnh sửa, sống mũi giả đến mức trời cũng không đỡ nổi, nói không chừng lấy đèn pin chiếu vào còn thấy ánh sáng xuyên qua."
Lộ Di bị anh chọc cười đến quên cả khóc, hít hít mũi, nói: "Wow, cậu thật lợi hại quá, chỉ qua một bức ảnh mà có thể nhìn ra nhiều điều như vậy."
Yến Huyên Hòa không khách sáo nhận lời khen ngợi của cô, còn không quên tâng mình lên, dìm người khác xuống, giọng điệu chân thành nói: "Cô và cô ta đúng là khác một trời một vực, đừng hạ thấp giá trị của mình mà so sánh với loại người đó, chỉ làm giảm đẳng cấp của cô thôi."
Lộ Di trong vô thức đã hoàn toàn tin tưởng anh, gật gật đầu, mắt tràn đầy mong đợi nhìn anh: "Vậy… cậu thấy tôi có đẹp hơn cô ta không?"
Yến Huyên Hòa làm vẻ mặt như thể cô đang đùa, nhíu mày nói: "Thế không thì sao? Cô có đôi mắt to, sống mũi cao, làn da thì trắng mịn, giống như trái đào mật treo trên cành cây. Quan trọng nhất là tóc của cô nhiều, chắc chắn vượt cô ta một trăm con phố."
Bình thường toàn là fan vào Weibo của anh để khen ngợi anh hết lời, hôm nay cuối cùng đến lượt anh khen người khác.
Khen về ngoại hình còn chưa đủ, Yến Huyên Hòa nghĩ một chút rồi bổ sung: "Không chỉ vậy, cô còn có năng lực giỏi, thương hiệu trang sức cô quản lý ngay khi ra mắt đã được đánh giá cao, gây sốt khắp nơi."
Lộ Di nghe anh khen đến đỏ cả mặt, gãi đầu khiêm tốn nói: "Cũng là nhờ có cậu làm đại diện, mới giúp thiết kế của em được nhiều người biết đến."
Yến Huyên Hòa thì không khiêm tốn, nhướn mày cười nói: "Thì chúng ta cũng coi như là cùng nhau thành công rồi."
Theo lý mà nói, an ủi đến mức này cũng đã đủ, nhưng Lộ Di lại nhớ đến lời Yến Huyên Hòa nói lúc trước, tò mò kéo tay anh hỏi: "Có thật trong giới giải trí có nhiều người phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Yến Huyên Hòa ngẩn ra, thực ra anh chỉ nói bâng quơ thôi, không ngờ Lộ Di lại nhớ rõ như vậy. Nhưng lời đã nói ra rồi, giờ rút lại chẳng phải tự vả vào mặt mình sao, công sức nãy giờ coi như bỏ phí.
Nghĩ vậy, Yến Huyên Hòa đành nghiến răng, tiếp tục bịa chuyện: "Đúng vậy, không phải ai cũng may mắn sinh ra với gương mặt đẹp, muốn nổi tiếng thì không phải dựa vào chỉnh sửa thôi."
Lộ Di đến gần hơn, gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của cam quýt trên người anh, chua chua ngọt ngọt, khiến tim người ta ngứa ngáy. Yết hầu của Yến Huyên Hòa vô thức nhấp nhô, nhận ra cảm xúc bất thường của mình, anh cố gắng kiềm chế, lùi ra một chút.
Tuy nhiên, Lộ Di không hề hay biết, thấy anh lùi lại liền rướn tới gần hơn, hỏi tiếp: "Vậy cậu nói cho tôi biết, ai đã chỉnh sửa rồi?"
Yến Huyên Hòa nghiêm mặt, giả vờ vỗ nhẹ vào đầu cô, nghiêm túc nói: "Đang quay chương trình mà còn dám bàn tán chuyện sao, cẩn thận mai bị phát sóng, fan sẽ dìm c.h.ế.t cô bằng nước miếng đấy."
Lộ Di đột nhiên thể hiện trí thông minh đáng kinh ngạc, đắc ý nói: "Cậu ngốc à, trong phòng ký túc không có lắp camera, ngoài cậu ra thì ai biết chúng ta nói chuyện này? Hơn nữa, cậu mà dám nói ra, tôi sẽ lên Weibo bóc phốt cậu”
Ôi, cô nàng này quả thật lợi hại.
Yến Huyên Hòa bị cô chọc cười không biết làm sao, nghĩ thầm cũng chỉ có tôi là người tốt thấy cô khóc thảm thương mà thương hại, hôm nay coi như thỏa mãn tinh thần hóng hớt của cô, miễn cho cô nói tôi là người xấu.
Anh cố gắng nhớ lại những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt về sao mà các nhân viên thường nói, hạ giọng tiết lộ cái gọi là tin tức nội bộ.
Lộ Di nghe đến mê mẩn, cứ đòi anh kể hết câu chuyện này đến câu chuyện khác, khiến miệng anh khô rát.
Yến Huyên Hòa không phải người thích buôn chuyện, mấy chuyện gọi là bí mật này đa phần là nghe ngóng được. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt sùng bái của Lộ Di, chút áy náy cuối cùng trong lòng anh cũng tan biến, thậm chí còn cảm thấy mình đã xây dựng một hình tượng cao lớn và
vĩ đại trong lòng cô.
Khóe miệng Yến Huyên Hòa khẽ nhếch lên, vui vẻ nghĩ thầm: Buôn chuyện vui quá, tôi yêu buôn chuyện.