Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINH RA HƯỚNG ÁNH MẶT TRỜI - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-21 08:31:32
Lượt xem: 1,805

1.

 

Kiếp trước, tôi cố ý chec trước cửa nhà Trương Đại Hải.

 

Tôi là Khương Thanh Viện, một người bị bệnh hưng cảm và trầm cảm nặng.

 

Cho dù gia đình và bạn bè đã cố gắng rất nhiều để kéo tôi ra khỏi vũng lầy và những cơn ác mộng, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không thể thoát ra ngoài.

 

Chúng tôi đã cùng nhau cố gắng suốt mười năm, cuối cùng tôi lại suy sụp sau khi biết tin tên s.ú.c s.i.n.h từng xâm phạm tôi đã được ra tù.

 

Hôm nay là một ngày cuối tuần rất bình thường, bố tôi mặc bộ quần áo bảo hộ, mỉm cười đứng cách xa ngoài phòng tôi:

 

"Viện Viện, bố mua quần áo mới cho con này, con có muốn mặc thử không?"

 

À, kể từ “ngày hôm đó”, tôi đã không còn muốn nhìn thấy người khác giới nữa.

 

Tệ hơn là, có lúc chỉ cần nghe thấy giọng nói của đàn ông, tôi sẽ điên cuồng nôn mửa và ném loạn đồ vật.

 

Trong những năm tháng đó, bố rất hiếm khi nói chuyện với tôi. Đôi khi bắt buộc phải nói chuyện, ông sẽ dùng đến máy đổi giọng.

 

Mười năm đã trôi qua, và bố vẫn phải mặc quần áo bảo hộ mỗi khi nhìn thấy tôi.

 

“Bố ơi, bố hãy cởi bộ đồ đó ra đi!”

 

Đã mười năm rồi, tôi gần như quên mất bố tôi trông như thế nào.

 

Trong căn nhà này, bố như một người vô hình, có rất ít dấu vết sinh hoạt của bố.

 

Nhưng tôi biết bố luôn ở khắp mọi nơi.

 

Cũng giống như bộ quần áo trên tay bố, chắc hẳn bố đã định mua rồi dùng danh nghĩa của mẹ để tặng lại cho tôi.

 

Bức tường trong phòng khách đã từng là nơi treo ảnh chụp hạnh phúc của một nhà ba người chúng tôi.

 

Nhưng ảnh chụp đã bị gỡ bỏ từ mười năm trước, nơi đó đã được thay thế bằng một bức tranh sơn dầu vẽ hoa hướng dương.

 

Tôi biết bố tôi đã vẽ nó, ông ấy vẫn luôn là một họa sĩ giỏi.

 

"Viện Viện... con... con đã khỏe chưa?"

 

Giọng nói hào hứng của bố lọt vào tai tôi qua bộ quần áo bảo hộ.

 

Tôi mỉm cười gật đầu:

 

“Bố, bố có thể mang quần áo vào cho con được không?”

 

Bố luôn có gu thẩm mỹ rất tốt, chiếc váy màu hồng nhạt rất hợp với làn da của tôi.

 

Tôi rất thích nó.

 

Thật lòng đấy!

 

Sau khi mặc bộ quần áo bố đưa, tôi ôm bố và thì thầm:

 

“Bố, cảm ơn bố.”

 

Và xin lỗi bố, vì mười năm qua con chỉ biết nhốt mình trong quá khứ, khiến cho bố mẹ phải vất vả lo toan cho con!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sinh-ra-huong-anh-mat-troi/chuong-1.html.]

Bố tôi không kìm nén được cảm xúc, nhẹ nhàng ôm tôi bằng cả hai tay.

 

Cảm nhận được cơ thể tôi đang run rẩy, bố lại lập tức buông ra:

 

"Bé ngốc, cảm ơn cái gì? Con là cục cưng của bố mẹ mà."

 

2.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

Tôi mặc chiếc váy bố mua, bước chân ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm.

 

Men theo con đường đá xanh đã mờ nhạt trong ký ức, tôi đứng trước cửa nhà Trương Đại Hải.

 

Trương Đại Hải là một tên s.ú.c sinh.

 

Năm tôi mười tám tuổi, gã mỉm cười kéo tôi vào một con hẻm tối tăm, xâm phạm tôi một cách dã man.

 

Suýt chút nữa là tôi đã bị liệt nửa người và phải mặc tã suốt đời.

 

Mười năm sau, gã ta được ra tù.

 

Cũng giống như mười năm trước, gã chuyển đến cạnh nhà tôi vào một buổi chiều hết sức bình thường.

 

Cuối cùng, khi tôi lấy hết can đảm để bước ra khỏi nhà, gã đã đứng trước sân nhà và tiến về phía tôi.

 

Trên môi gã nở ra một nụ cười mà tôi sẽ không bao giờ quên được trong đời.

 

Ác độc, lạnh lùng, d.â.m ô!

 

Máu trong người tôi đông cứng lại, đầu óc không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ có thể tuyệt vọng hét lên.

 

Bố tôi cầm d.a.o lao ra, định liều mạng với gã.

 

Nhưng mẹ tôi đã cản bố lại.

 

"Hắn đã hủy hoại con gái chúng ta, anh xông ra g.i.ế.c hắn thì cả nhà ta sẽ bị hủy hoại!"

 

"Đừng đi, em xin anh… anh mà gặp chuyện không may thì em với con biết làm thế nào bây giờ?”

 

Mẹ úp mặt lên bàn, im lặng khóc thút thít.

 

Bố ném con d.a.o xuống đất, ngồi xổm xuống đất rồi tự tát vào mặt mình.

 

Hẳn là bố tôi đang tự trách, trách mình mười năm trước đã không thể bảo vệ tôi, đến bây giờ vẫn không thể bảo vệ được cho tôi.

 

Tôi cũng thấy mình rất vô dụng, mãi luôn luẩn quẩn trong cơn ác mộng ở quá khứ.

 

Tôi cọ vào tường nhà Trương Đại Hải.

 

Đá cẩm thạch bóng loáng bao quanh sân nhà gã một cách gọn gàng.

 

Tôi chọn chỗ dễ thấy nhất, lấy ra một con d.a.o gọt bút chì rỉ sét và cắt vào tay mình.

 

M.á.u chảy rất nhanh, tôi nhúng ngón tay vào m.á.u và bắt đầu vẽ lên tường.

 

Một bông hoa hướng dương héo úa.

 

Khi ý thức dần mờ nhạt, tôi chợt nhận ra, thì ra cái chec không hề đáng sợ chút nào.

 

Loading...