Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SINH RA VỚI MIỆNG QUẠ - Chương 10 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:07:47
Lượt xem: 391

Khoảng nửa giờ sau, Tống Huyền Thanh hoàn tất nghi lễ, mệt đến nỗi ngồi phịch xuống đất không màng đến hình tượng. Một lúc sau, tôi nghe thấy từ trong quan tài vang lên tiếng thở dài sâu thẳm, rồi bà tôi ngồi bật dậy.

 

Tôi lập tức lao vào lòng bà, nước mắt lăn dài trên má:

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Bà ơi, cháu nhớ bà lắm."

 

Lúc này, mẹ tôi từ ngoài bước vào, tóc tai bù xù trông chẳng khác gì ma quỷ:

 

"Thanh, con hãy tha cho em trai đi!"

 

"Mẹ đã làm sai với con và bà, không dạy bảo được thằng Hạ Dực. Cho mẹ một cơ hội, mẹ xin con hãy tha cho em, nó là em trai ruột của con mà."

 

Bà tôi đứng lên, tôi dìu bà, và bà nhìn mẹ tôi từ trên xuống với ánh mắt sắc lạnh. Mẹ tôi vừa nhìn thấy bà sống lại thì hét lên kinh hãi.

 

Bà cụ thẳng tay tát mẹ tôi một cái mạnh đến nỗi làm bà thở dốc, mệt mỏi:

 

"Vương Á Mai, cút khỏi đây!"

 

"Ta coi như chưa từng sinh ra đứa con như mày, và mày cũng không có mẹ như ta nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/sinh-ra-voi-mieng-qua/chuong-10-het.html.]

 

Tôi nhìn bà đầy xót xa, lòng đau nhói vì biết bà phải đau đớn thế nào sau cái tát ấy.

 

Mẹ tôi nhìn bà, cuối cùng cũng cúi đầu nhục nhã bỏ đi, mang theo cả đứa em trai của tôi. Nghe nói sau đó bà tìm đến gia đình của cậu thiếu niên thả chó, nhưng cuối cùng vụ việc của Hạ Dực cũng bị lãng quên do cậu bé kia vẫn là trẻ vị thành niên.

 

Sau khi mẹ và em trai tôi rời đi, tôi và bà tôi trở lại cuộc sống bình yên trước đây. Khác biệt duy nhất là dân làng giờ rất kính trọng chúng tôi, không dám buông lời khinh bỉ. Những đứa trẻ trong làng giờ mà nhắc đến từ "vịt" thôi, bố mẹ chúng sẽ đá m.ô.n.g chúng ra khỏi nhà, sợ rằng tôi sẽ nhớ lại những ký ức tồi tệ trước kia.

 

Khi tôi học cấp hai, làng tôi được giải tỏa, bà tôi lấy tiền mua một căn nhà trong thành phố để tôi có thể đi học. Tựa vào vai bà, tôi nhớ lại lời chúc sinh nhật năm tôi mười hai tuổi: "Cháu chỉ ước được mãi mãi ở bên bà, có một ngôi nhà hạnh phúc."

 

Về sau, Tống Huyền Thanh đã nhắn tin riêng cho tôi:

 

"Chuyện của bà em đã xong, em tính bước tiếp theo thế nào? Diêm Vương đang điên cuồng tìm em , giường của ngài đã bị lật vài lần rồi."

 

Tôi lạnh lùng trả lời:

 

"Ngài ấy tự tay ném tôi vào giếng luân hồi, suốt mấy ngàn năm qua chẳng phải tôi cũng cần được nghỉ ngơi rồi sao?"

 

Khó khăn lắm mới được làm người, tất nhiên phải sống trọn kiếp này, khỏe mạnh, trường thọ.

 

Hết -

Loading...