Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sơ Mị - 10

Cập nhật lúc: 2024-06-16 21:27:33
Lượt xem: 334

Thật ra đã rất chật rồi.

Sợi xích bằng vàng đỏ quấn quanh cổ tay Bùi Yến, siết chặt đến hằn lên những vệt đỏ ửng ái muội. Tiếng chuông vang lên không dứt. Ta hít một hơi thảng thốt. Khốn kiếp tên Bùi Yến này! Hắn quả thật là yêu tinh hút hồn người! Bất chợt, ta đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Bùi Yến. Bùi Yến khẽ cười.

Hắn ta nửa quỳ nửa đứng trên giường, lại cúi người về phía trước, chăm chú nhìn ta không chớp mắt. Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng sắc bén giờ đây lại ửng hồng một cách yêu mị. Giọng nói lại trở nên vô cùng nhẹ nhàng, như đang dụ dỗ: "Điện hạ muốn gì?"

Ta đưa tay vuốt xuống, cuối cùng dừng lại ở cổ họng mong manh của Bùi Yến. Ta lấy lại chút suy nghĩ, thành thật nói: "Muốn g.i.ế.c ngươi."

Ta thực sự muốn g.i.ế.c Bùi Yến vì giấc mơ đó. Nhưng ta không thể ra tay. Vì đó chỉ là một giấc mơ. Câu trả lời này có lẽ nằm ngoài dự đoán của Bùi Yến. Vì vậy hắn ta sững sờ, rồi lại nhanh chóng nở nụ cười.

“Vậy thì hãy g.i.ế.c ta đi.”

Bùi Yến ngoan ngoãn rúc vào vai ta, lại âu yếm cọ cọ: “Hãy g.i.ế.c ta theo cách của điện hạ. Nếu điện hạ bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ không còn nữa.”

“Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ.”

Ta thầm nghĩ câu nói của Bùi Yến trong mơ cũng khá đúng đắn. Đây chỉ là mơ. Trong mơ ta muốn làm gì thì làm.

Cũng chỉ có lần này thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/so-mi/10.html.]

Vì vậy tiếng chuông reo vang suốt đêm.

Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ.

Ta luôn tự nhủ như vậy để an ủi bản thân. Cho đến khi ta nhắm mắt rồi mở mắt, Bùi Yến nằm bên cạnh ta vẫn không biến mất như trong mơ. Thậm chí sợi xích vàng đỏ trên cổ tay hắn ta cũng không được tháo ra.

Ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi. Có lẽ chỉ cần Bùi Yến tỉnh dậy là ta sẽ chết. Ta u sầu suy nghĩ, vừa quay đầu lại đã nghe Bùi Yến rên rỉ. Vì vậy, ta không nói một lời đã đánh ngất hắn ta, rồi sai thị vệ nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, nhanh chóng đưa hắn ta về. Cùng với con cáo con ngủ ngổn ngang kia.

Tuy ta vô cùng luyến tiếc. Ta giữ lại sợi xích vàng đỏ như một bằng chứng tội ác. May mắn là ta chỉ phạm sai lầm nhỏ, chứ không gây ra sai lầm lớn.

Nhưng ta thực sự không hiểu nổi hành động cố ý dụ dỗ của Bùi Yến đêm qua. Vì vậy ta đi tìm Ôn Sở và Yến Thường Thanh.

Vừa mở miệng đã hỏi: "Ta có một người bạn, dạo này nàng ấy gặp một số rắc rối…"|

Lời còn chưa dứt, Ôn Sở đã lắc đầu. Ta giả vờ như không nghe thấy, dày mặt giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn.

Yến Thường Thanh nghe rất chăm chú. Nói xong, hắn ta cau mày, khẳng định: "Chết tiệt, đây là gặp phải(mưu kế lừa đảo) rồi!"

Ta bừng tỉnh: "Cái gì vậy?"

Vì vậy, Yến Thường Thanh, một kẻ thô lỗ nhưng am hiểu các tác phẩm của Phong Nguyệt Đại Sư, đã nghiêm túc phân tích cho ta - cho người bạn của ta.

Loading...