Sơ Mị - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-16 21:19:00
Lượt xem: 668
Đây là lần đầu tiên ta tự xưng "bản cung" trước mặt Bùi Yến. Nụ cười trên môi Bùi Yến dần dần tắt lịm.
Hắn ta lặng lẽ nhìn ta, một hồi lâu sau mới cúi đầu nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, điện hạ hà tất phải bận tâm?"
Tuy nói vậy nhưng ta nhìn Bùi Yến không thấy hắn ta chút không quan tâm nào. Vừa lúc đó, thị nữ bên cạnh Thẩm Vân Khanh lại đến tìm hắn ta. Bùi Yến không đồng ý mà lại ngẩng đầu nhìn ta trước.
Ta giật mình, thầm nghĩ tên khốn Bùi Yến này sao lại thâm sâu đến vậy! Rõ ràng là không ưa ta, nhưng trước mặt người khác lại giả vờ nghe lời ta răm rắp, thực ra là muốn khiến Thẩm Vân Khanh càng thêm bất mãn với ta!
Lại còn có tên ngốc bên cạnh ta lớn tiếng hô hoán: "Tiểu Cửu, ngươi mau quyết định đi, cho người ta đi hay không! Nếu không đi, thì cho ở lại ngủ cùng chúng ta!"
Hắn ta lại không ngừng ra hiệu cho ta, bảo ta tạm thời (chia tay), cho Bùi Yến rời đi.
"Ngủ" là mật ngữ mà ta và Yến Thường Thanh đã thống nhất trước đây. Mục đích chính là vào ban đêm, khi mọi người đã nghỉ ngơi, đi gặp gỡ những người cùng sở thích để trao đổi một số truyện ký quý hiếm.
Cái từ này do Yến Thường Thanh tìm thấy trong bản thảo bí mật của một đại sư phong lưu, được đồn đại là không được truyền ra ngoài. Hắn ta khẳng khái vỗ n.g.ự.c mình và nói với ta rằng chắc chắn những người khác không hiểu ý nghĩa của từ này.
Đúng như dự đoán, Bùi Yến khẽ giật mình: "Cùng nhau ngủ?"
Ta biết rõ đây chỉ là một mật ngữ nghiêm túc. Nhưng nay khi nghe Bùi Yến nói ra, một số hình ảnh từ trong truyện ký lại bất chợt hiện lên một cách không đúng lúc...
Ta hít vào một hơi, cố nén đỏ mặt, nghiêm túc từ chối: "Điều này không ổn! Tam hoàng tỷ tìm Bùi công tử hẳn là có chuyện quan trọng, chuyện ngủ chỉ cần ta và ngươi là đủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/so-mi/5.html.]
Lời nói vừa dứt, Yến Thường Thanh thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta dùng bàn tay to vỗ vai ta, vẻ mặt khá xúc động: "Tốt lắm Tiểu Cửu, quả thật chỉ cần hai ta là đủ!"
"Điện hạ quả là có hứng thú nhỉ."
Cũng không biết có phải ta ảo giác hay không, ta luôn cảm thấy Bùi Yến nói câu này với vẻ căm giận. Nhưng suy nghĩ kỹ lại cũng đúng. Rốt cuộc ta không làm theo kế hoạch của Bùi Yến, thậm chí còn chủ động bảo hắn ta đến chỗ Thẩm Vân Khanh.
Hắn ta không vui cũng là chuyện bình thường.
Bình thường cái gì!
Ta khẽ cười lạnh, quay sang tỳ nữ nói: "Về báo với Tam hoàng tỷ, ta đã biết hối lỗi, sau này nhất định sẽ không quấy rầy tỷ ấy và Bùi công tử!"
Tỳ nữ e dè dạ vâng.
Còn Bùi Yến, sắc mặt đã trở lại bình thường, chỉ lặng lẽ nhìn ta và Yến Thường Thanh. Cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Yến Thường Thanh nói Bùi Yến rời đi rất tức giận.
"A Sở cũng như vậy!"
Hắn ta khẳng khái: "Bề ngoài thì không có gì, nhưng nếu ngươi không đi dỗ dành, thì chuyện này sẽ rắc rối lớn! Vậy hai người cãi nhau rồi?"
A Sở là quận chúa phủ Mộ Vương. Phủ Mộ Vương và phủ Tướng Quân xưa nay không hợp nhau, nhưng Yến Thường Thanh lại thích quận chúa nhà người ta.