Sổ Tay Ước Mơ Thành Hiện Thực - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:08:50
Lượt xem: 9
Vì vậy, lúc này, ở cổng tòa nhà số 3 trường cấp ba Bạch Hoa, tôi nhìn Giang Hoài Cảnh trước mặt.
"Ít nhất cậu cũng phải để tớ lên xem thử đã xảy ra chuyện gì chứ."
Dù tình hay lý, tôi cũng nên lên đó xem sao.
Im lặng một lúc, cuối cùng cậu ấy cũng buông tay: "Tớ đi cùng cậu."
Sự việc xảy ra đột ngột, hiện trường hỗn loạn.
Tôi và Giang Hoài Cảnh dễ dàng lên đến sân thượng.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Giữa tiếng la hét kinh hoàng của các bạn học và thầy cô giáo đến hiện trường, Bạch Dao kéo theo một người thanh niên, gieo mình xuống từ sân thượng.
Ánh nhìn cuối cùng đó.
Hình như tôi thoáng nhìn thấy, trước khi ngã ngửa ra sau, Bạch Dao đã bất lực nhếch mép, nở một nụ cười nhạt nhòa với tôi.
"Người đó là Tống Cẩn."
Bên cạnh, Giang Hoài Cảnh đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói thậm chí còn có chút run rẩy khó phát hiện.
"Người cô ấy kéo theo, là Tống Cẩn."
Cái tên này…
"Là kẻ đã ra tay sát hại tớ mười năm sau sao?"
Cậu ấy gật đầu: "Phải."
"..."
Im lặng hồi lâu.
Lá bạch dương rụng lả tả, bay bay trong gió.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía dưới.
25
Tinh Lan
Sau đó, tôi tìm thấy một tờ giấy trong sách giáo khoa của mình.
Bị ép đến nhăn nhúm, không ghi tên người gửi.
Nhưng nhìn nét chữ thanh tú đó, tôi đã nhận ra ngay, đây là do Bạch Dao để lại.
"Hôm đó, tớ đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của cậu và cậu ấy. Đã là chuyện do tớ mà ra, vậy thì để tớ kết thúc nó."
Kết thúc.
Không ngờ lại là kết thúc theo cách này.
Kẻ sát hại tôi đã cùng cô ấy gieo mình xuống từ tòa nhà cao tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/so-tay-uoc-mo-thanh-hien-thuc/chuong-9.html.]
Như vậy, tôi sẽ không c.h.ế.t vào mười năm sau nữa.
Tầm mắt tôi dần trở nên mơ hồ.
Tôi siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, bật khóc nức nở.
26
Tháng sau, tôi và Giang Hoài Cảnh cùng nhau đến nghĩa trang thăm Bạch Dao.
Cỏ dại mọc um tùm, bạch dương cũng xào xạc.
Khu mộ nhỏ bé, bia đá lạnh lẽo.
Lưu lại họ tên, quê quán, và… ngày sinh, ngày mất của cô ấy.
1995 - 2012.
Chỉ vỏn vẹn mười bảy năm, một đời người ngắn ngủi.
"Bạch Dao," Tôi thầm nói với cô ấy: "Nếu có kiếp sau, mong cậu mọi điều như ý, vạn sự hanh thông."
Mong rằng có kiếp sau.
27
Thành phố Bạch Hoa, đúng như tên gọi.
Cả thành phố đều là bạch dương.
Cây cối cao lớn, xanh tốt, che kín bầu trời.
Trên đường trở về, tôi hỏi Giang Hoài Cảnh:
"Cái giá tương đương phải trả cho cuốn sổ tay để xuyên không về mười năm trước, bây giờ cậu đã biết là gì chưa?"
Cậu ấy vốn thông minh, đã có cuốn sổ tay đó trong tay lâu như vậy, chắc chắn đã nắm rõ quy luật của nó rồi.
Hàng bạch dương bên ngoài cửa sổ xe lần lượt lùi về phía sau.
Giang Hoài Cảnh nghiêng đầu, đáp: "Có lẽ là sẽ mất đi ký ức."
"Ý cậu là sao?"
"Tức là tớ sẽ trở về dòng thời gian ban đầu của mình, rồi quên hết mọi thứ của thế giới này."
"Dòng thời gian đó… không hề có cậu."
"Tớ sẽ trở về đó, một mình, cho đến hết đời."
"Nhưng không sao đâu, Lăng Nguyệt."
"Ít nhất cậu ở đây, vẫn còn sống."