Sợi Dây Chuyền Dính Máu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-09 20:00:37
Lượt xem: 1,161
Sợi dây chuyền mà mẹ vừa tặng có khi nào là được tháo xuống từ trên cổ của người c.h.ế.t hay không…
“Mẹ!”
Trong một lần bị tai nạn xe đã khiến cho đôi chân của tôi không còn đi lại được, thế nên tôi chỉ có thể di chuyển nhờ vào xe lăn.
Tôi di động xe lăn, vội vàng tiến về hướng phòng bếp: “Mẹ nói cho con nghe đi, rốt cuộc sợi dây chuyền này là từ đâu mà có vậy?!”
Cửa phòng bếp đóng kín bưng, từ khe hở bên dưới bốc lên mùi m.á.u t.a.nh nồng nặc.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?!!!” Tôi thử vặn chốt cửa nhưng nó đã bị khóa từ bên trong.
“Hả?” Giọng nói của bà nghe có vẻ hốt hoảng: “Mẫn Mẫn, con đợi một chút! Miếng sườn này hơi lớn, mẹ phải chặt nhỏ nó ra đã...”
“Mẹ! Mẹ ra đây trước đi, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Tầm 3 phút sau, cửa phòng bếp mở ra để lộ khuôn mặt rất căng thẳng.
“Mẹ, chặt sườn thôi mà… sao phải khóa trái cửa cơ chứ?” Tôi nhìn mẹ với ánh mắt ngờ vực.
“Cửa đó giờ bị vấn đề hoài mà, chắc vậy nên mới tự khóa trái lại thôi.”
Tay và mặt của mẹ tôi ướt nhem đỏ ửng hết một mảng, trông như vừa dùng sức để rửa sạch vậy.
Bà cười nhìn tôi rồi hỏi: “Đúng rồi Mẫn Mẫn, con tính nói với mẹ gì thế?”
“Sợi dây chuyền...” Tôi vừa định mang tin tức có người ch.ế.t bị đ.ứ.t c.ổ nói với bà thì ngay giây tiếp theo đã như có một cây kim vô hình đ.â.m vào trong cuống họng, khiến tôi khựng lại ngay lập tức.
Tôi nhìn thấy trên mái tóc bù xù của mẹ có vướng một chiếc móng tay dính máu!!!
Tôi phản ứng ngay, vội nhìn xuống tay của mẹ nhưng mười ngón tay của bà vẫn đỏ hồng đầy đủ, không bị thiếu hay mất miếng nào. Vậy thì chiếc móng tay bị vướng trên đầu kia là của ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-day-chuyen-dinh-mau/chuong-2.html.]
“Dây chuyền sao con…?” Mẹ tôi đã bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn tôi hỏi.
“Dạ, không… không có gì ạ.”
Tôi cứng nhắc di động xe lăn về phòng mình. Tôi không dò hỏi bà về nguồn gốc của chiếc móng tay bị vướng trên đầu của bà nữa, bởi vì tôi biết chắc bà sẽ không tiết lộ cho tôi đâu.
Sau khi đóng cửa, tôi gấp rút lấy điện thoại ra bấm số 110 nhưng đến cuối cùng vẫn không thể bấm nút gọi được.
(110 là số của cục cảnh sát bên TQ.)
Đây là mẹ của tôi mà!
Tôi không thể báo cảnh sát, làm tổn thương bà trong tình huống mà vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào xác thực cả. Nhưng cái móng tay trong suốt dính m.á.u đó lại khiến tim tôi dính vướng mắc không cách nào bỏ qua…
Tôi cứ không ngừng suy đoán đó rốt cuộc là móng tay của ai? Mẹ khóa trái cửa trong bếp, rốt cuộc là đang làm gì?!
Trực giác nói với tôi rằng, mẹ tôi đang cất giấu một bí mật không thể nào tiết lộ nhưng bản thân lại nghĩ mãi không ra đó là bí mật gì.
Ma xui quỷ khiến làm cho tôi phải mở điện thoại lên xem tin tức của nạn nhân…
Trên tin tức hiển thị nạn nhân bình thường không có thói hư tật xấu gì, ngược lại thành tích học tập còn rất ưu tú, nghe nói cũng sắp được ra nước ngoài du học.
Phía dưới còn có bình luận…
Có người nói trong thành phố gần đây liên tiếp ch.ế.t mất bốn sinh viên đại học, dự đoán về sau này sẽ còn có thêm người ch.ế.t nữa.
Tôi nhíu mày, bất giác nhớ lại một chuyện.
Mẹ đã tặng cho tôi tổng cộng có bốn món đồ trang sức, đây dường như tương đương với bốn nạn nhân rồi còn gì?
Nghĩ tới đây tôi bỗng chốc rợn hết cả tóc gáy.