Sợi Dây Chuyền Dính Máu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-09 20:02:17
Lượt xem: 1,737
Người này không giải thích, chỉ trả lời lại bình luận của tôi bằng một dãy số.
Tôi lập tức ý thức được rằng đây chính là id wechat của người đó.
Rất nhanh, tôi đã kết bạn được với cô ấy.
Câu đầu tiên cô ấy nói chính là: “Phóng viên phải không? Tôi là bạn cùng phòng của nạn nhân từ thời cấp ba đến đại học luôn đây, nên tôi là người biết rõ nhất sự thật về cái c.h.ế.t của cậu ấy!"
Tôi vội vàng dò hỏi: “Cô có thể kể cho tôi nghe không?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Được, nhưng phải thu phí.”
Tôi đã vay một ngàn tệ từ app cho vay trực tuyến để chuyển cho cô ta.
Một tiếng sau…
Tôi và Trần Giai Giai hẹn gặp nhau tại một cái đình nhỏ ở gần khu của tôi.
“Sao cô lại cho rằng bạn cùng phòng của mình ch.ế.t là do mưu sát?” Vừa gặp mặt tôi đã nhịn không được hỏi ngay.
Trần Giai Giai không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà ngược lại hỏi: “Cô có tin trên đời này có m.a qu.ỷ không?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Trần Giai Giai nhìn tôi, sắc mặt trong thoáng chốc liền trở nên rất kỳ quái.
Cô ấy thì thầm: “Cái ch.ết của Trịnh Manh là do m.a qu.ỷ làm đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-day-chuyen-dinh-mau/chuong-5.html.]
“M.a qu.ỷ chỉ là ảo giác vô hình, nó không thể nào g.i.ế.c người được.” Tôi đáp trả vô thức nhưng trong lòng thì thầm kích động vô cùng. Cảm xúc này rất khó có thể dùng từ ngữ để hình dung ra được. Cũng giống như đột nhiên tôi đã dội sạch đi nhận định rằng mẹ tôi chính là hung thủ vậy.
“Thật sự là do m.a qu.ỷ đã g.i.ế.c cậu ấy mà!”
Sắc mặt của Trần Giai Giai đã trắng bệch hơn nhiều.
Giọng nói của cô ấy cũng hạ thấp xuống: “Tôi có vô tình đọc được nhật ký của cậu ấy. Trên đó ghi rõ ràng rằng cậu ấy đang bị ma quỷ bám theo, sắp ch.ế.t rồi.”
“Cậu ấy còn nói sau khi cậu ấy chết, sẽ chỉ còn lại cổ là bị thối rữa mà thôi...”
Vì muốn tôi tin lời cô ấy, Trần Giai Giai đã mở kho ảnh trong điện thoại. Cô ấy đã chụp lại vài trang trong nhật ký của nạn nhân.
[1/9/2022, người đàn bà đó như âm hồn bất tán đi theo tôi suốt 10 ngày rồi. Tôi biết bà ta muốn tôi chết.]
[Tôi quỳ xuống cầu xin bà ta, tôi nói mỗi năm đều sẽ thờ cúng cho bà ấy, chỉ cầu mong bà ấy tha cho tôi.]
[Nhưng bà ta không thèm đếm xỉa, chỉ nghiêng đầu trợn đôi mắt đã rớt ra con ngươi, nhe răng cười với tôi.]
[Bà ta sẽ không tha cho tôi đâu! Tựa như con ch.ó đang gặm lấy cơ thể tôi, chỉ chừa lại vỏn vẹn phần ở cổ.]
Đoạn nhật ký này viết rất lộn xộn.
Nét mực nơi chữ viết dường như đã bị nước mắt làm cho nhòe đi khiến các dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo xấu xí chẳng khác gì con sâu đang bò. Mà nét bút trong đoạn cuối của cuốn nhật ký lại được dùng lực rất mạnh, bên dưới tờ giấy cũng có thể bắt gặp từng dòng chữ, trên đó viết là:
[Tiền Diễm Lệ!!! Bà hại c.h.ế.t tôi!!! Tôi có làm qu.ỷ cũng sẽ quay về lột da, móc mắt của bà ra ăn!]
Lồng n.g.ự.c của tôi đập vang thình thịch, sắc mặt trắng như tờ giấy…