Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SÓI SONG SINH - Chương 12 - 13

Cập nhật lúc: 2024-05-14 00:29:46
Lượt xem: 7,409

12

Sau khi liên lạc với Lạc Nam, tôi đã sẵn sàng để đối mặt với Liễu gia.

Nhưng tôi không ngờ cuộc gọi lại đến sớm đến vậy.

Một đêm khuya, tôi đang ngủ mê mệt, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, tôi đẩy Lâm Mặc một cái.

"Trước khi đi ngủ, đã bảo em tắt chuông điện thoại rồi mà?"

Lâm Mặc nhảy ra khỏi giường, vuốt máy và đưa điện thoại vào tay tôi. "Bảo bối, đây là điện thoại của chị."

Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng để che giấu sự bối rối, và sau đó nhấc máy.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu.

Tôi hỏi một vài lần mà không có ai trả lời, định cắt máy nhưng cuối cùng có một giọng nam nói từ phía bên kia. "Có phải là Tiểu Vũ không?"

 m thanh đó đã đi sâu vào cuộc sống của tôi trong 18 năm đầu tiên.

Tay tôi run rẩy, nhưng phía sau vẫn cảm nhận được sự ấm áp của Lâm Mặc, anh ấy im lặng như đang nói với tôi "Đừng sợ, có em ở đây."

Tôi nói với người kia ở điện thoại. "Ba, có chuyện gì không thể nói trực tiếp?"

Bên kia điện thoại thở dài.

"Mẹ của con đang ở bên bờ vực của cái ch//ết, bà ấy muốn nhìn thấy con gái của mình một lần cuối cùng."

Tôi không bao giờ có thể tha thứ cho mẹ tôi, nhưng cũng không thể từ chối lời đề nghị của một người sắp ch//ết.

 Kết thúc cuộc gọi, tôi ngồi dậy. Lâm Mặc cũng ngồi dậy, ôm lấy tôi. 

Lâm Mặc không nói gì cả, anh ấy nghe thấy tất cả những gì tôi nói, nhưng anh ấy vẫn trao cho tôi toàn quyền quyết định. 

Cuối cùng, tôi vẫn đến gặp mẹ tôi. 

Bà nằm yếu ớt trên giường bệnh, nói: "Xin lỗi con." 

Ba tôi ở bên cạnh giải thích: "Tiểu Vũ, mẹ con vừa biết tin Trần Tứ An đến trường con gây chuyện, mẹ con mới biết năm đó mẹ con đã sai lầm." 

Đợi đến khi mẹ tôi được hỏa táng và chôn cất, tôi và cha tôi đứng trước mộ mẹ. 

Gió thổi qua, tôi sửa sang lại quần áo trên người mình rồi nói: 

"Ba, con biết mẹ con sẽ không hề hối hận, mẹ con sẽ không bao giờ thấy mình sai. Mẹ chỉ sắp chế//t thôi, muốn lừa gạt con gái mình để bà ấy được hưởng hiếu con gái khóc tang mà thôi." 

"Ba, Ba cũng vậy, Ba cũng không bao giờ cảm thấy mình sai. Năm cuối cùng của đại học, con đã thanh toán toàn bộ chi phí nuôi dưỡng, ba không bao giờ chăm sóc con khi con còn nhỏ, vậy nên từ nay về sau, xin đừng gặp con nữa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/soi-song-sinh/chuong-12-13.html.]

Và ông từng gọi tôi là đứa con gái xấu xí, bây giờ đừng gọi tôi là Tiểu Vũ nữa, nghe rất kinh tởm đấy."

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt ba tôi không phải sự ghét bỏ hay khinh thường, mà là sự đau lòng.

Nhưng tôi quay lưng và rời đi.

Vì Lâm Mặc vẫn đang đợi chờ tôi ở nhà.

13

Ngôi nhà nhỏ bên bờ biển, Lâm Mặc đã trồng đầy hoa trong cả sân trước lẫn sân sau. 

Vào mùa xuân, hoa nở rộ khắp nơi bát ngát, phủ kín từng cánh đồng hoa chỉ dành riêng cho tôi. 

Vào một buổi chiều gió thổi, Lâm Mặc cầu hôn tôi. 

Anh ấy quỳ xuống một chân, vừa khóc vừa nói: 

"Em đã từng bị quăng xuống biển và ch//ết đi một lần, Lâm Mặc sau này chỉ là một linh hồn vất vưởng trên thế gian này thôi. 

“Chị à, là sự lựa chọn của chị đã trao cho em cuộc sống thứ hai, em muốn dành hết quãng đời còn lại để yêu chị. Liễu Vũ, chị có đồng ý gả cho Lâm Mặc này, đời này kiếp này không bao giờ xa cách không?"

"Chị…đồng ý."

 Chiếc nhẫn được đeo vào ngón giữa của bàn tay trái. 

Lâm Mặc ôm chầm lấy tôi, vui sướng như một đứa trẻ. 

Tôi từng đơn độc đi thật lâu thật lâu trên con đường đầy thương tổn mà thế gian này mang đến cho tôi. 

Sau đó, tôi đã gặp được ánh sáng. 

Mà Lâm Mặc chính là tia sáng chói lọi nhất trong số đó. 

Sau khi kết hôn với Lâm Mặc, có nhiều người đã nói với tôi rằng: 

"Người ta vẫn nói yêu người như trồng hoa. Lâm Mặc đã chăm sóc tốt cho em. Bây giờ em trông có vẻ đẹp hơn hẳn rồi." 

Nếu Lâm Mặc nghe được, anh ấy sẽ nắm lấy tay tôi và nói. 

"Là A Vũ đã chăm sóc tôi trước." 

Sau này, Lâm Mặc đã bí mật viết một câu chuyện lấy nguyên mẫu là tôi và anh ấy. Tôi tình cờ phát hiện ra. 

Vì thế, tôi đã mua một cuốn và mang về văn phòng để đọc. 

Ở trang cuối cùng của cuốn sách, anh ấy đã viết: 

【Mặc dù tôi rất mong mọi người chỉ được tiếp xúc với những điều tốt đẹp của thế gian. Nhưng trong quá trình trưởng thành, mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi những lời lẽ ác ý. Tôi hy vọng sau lần đau đớn ấy, mọi người đều sẽ đón được ngày mai rạng rỡ. Tôi cũng hy vọng rằng bất kỳ ai đang bị lo lắng về ngoại hình, hãy ngẩng cao đầu lên. Mỗi người đều có ưu điểm riêng. Bạn xứng đáng được yêu thương】

[HOÀN]

Loading...