Sơn Hữu Mộc Hề - Chương 29->36:
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:01:59
Lượt xem: 541
29.
Chu Tấn cầu xin ta, nước mắt rơi xuống như mưa.
"Tống Thanh Hàn, ta sai rồi."
"Ta không muốn hủy hôn với nàng, hôm đó là mẫu thân ta tự ý quyết định, sau khi về nhà, bà mới nói cho ta biết chuyện này."
"Ta muốn đến xin lỗi nhưng bà ấy ép ta, lại nói rất nhiều điều, ta... ta nhất thời mơ hồ, ta chưa từng nghĩ đến việc chia tay với nàng."
"Nàng đừng đi, đừng bỏ ta, ta sẽ không nghe lời mẫu thân nữa. Là nàng nói, ta thi đậu ở đâu, nàng sẽ mở chi nhánh tiệm vải ở đó. Năm sau, nàng còn phải cùng ta lên kinh thành nữa..."
Chu Tấn từ từ quỳ xuống, một tay nắm chặt góc váy của ta.
"Thanh Hàn, Tống Thanh Hàn, đừng rời xa ta, ta thật sự không thể sống thiếu nàng..."
Mẹ Chu Tấn xông lên.
"Tiểu tử này, dưới đầu gối của người đàn ông có vàng, sao con lại quỳ trước một nữ nhân như vậy!"
"Biến đi, bà biến đi, đều do bà hại tôi, đều do bà hại ta, sao ta lại tin vào những lời bà nói. Tống Thanh Hàn, nàng hãy tha thứ cho ta, ta cầu xin nàng..."
Đám đông xung quanh cảm thán.
"Biết trước thế này thì đã chẳng phải lúc ban đầu, Chu phu nhân vốn dĩ là một người mắt mù mờ."
"Đúng vậy, Tống tiểu thư vừa xinh đẹp vừa hiền thục đảm đang, thật không biết họ chê bai cái gì."
"Bây giờ Chu Tấn khóc, khóc thì có ích gì, đổi lại tôi, nếu phu quân ta có khóc đến một dòng Đông Hồ, ta cũng sẽ cưới Tạ Vân Cảnh."
Giữa những lời bàn tán của mọi người, ta lạnh lùng nâng váy lên, gạt tay Chu Tấn ra.
"Đi thôi, A Cảnh."
Chu Tấn ngã xuống đất, mẹ Chu Tấn đập đùi, còn muốn chửi mắng thì Tạ Vân Cảnh đột ngột quay người lại, lông mày và mắt như dao, tràn đầy tức giận.
"Nếu còn để ta nghe thấy bà nói nửa câu không tốt về thê tử ta, thì ở Nam Châu này, e rằng không có chỗ cho bà đâu."
Mẹ Chu Tấn bị dọa sợ, những lời chưa kịp nói đều nuốt vào.
Chu Tấn nằm trên đất, mắt đỏ hoe, ngỡ ngàng nhìn ta và Tạ Vân Cảnh tay trong tay đi xa.
30.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Không biết Tạ Vân Cảnh đã dùng biện pháp gì, từ hôm đó ta không còn thấy Chu Tấn nữa. Chỉ có ngày đại hôn, ta nhận được một món quà chúc mừng không có chữ ký.
Cao nửa người, được đựng trong một cái hộp gỗ lớn, ta khó khăn mở hộp ra, mới phát hiện đó là một bức tượng đất.
Một con hẻm sâu thẳm phủ đầy tuyết, ở đầu hẻm treo đèn lồng. Trên nền tuyết có hai dãy dấu chân, một lớn một nhỏ. Chàng trai bước đi vững vàng ở phía trước, mặt đầy hạnh phúc ngây ngô cười, phía sau một bước, có một nữ tử mặc áo khoác màu tím nhạt đi theo.
Nữ nhân cúi đầu, xấu hổ e thẹn, giống như một bông hoa nhài.
Hình ảnh được vẽ rất sinh động, ta nhìn đến ngây người.
Tạ Vân Cảnh đột nhiên lảo đảo va vào ta. Y nhẹ nhàng đẩy khuôn mặt, bức tượng đất rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Tạ Vân Cảnh một tay ấn vào thái dương, nhíu mày.
"Ôi, tauống nhiều quá, đầu thật đau."
"Thanh Nhi, thật xin lỗi, va phải đồ của nàng rồi, ta sẽ bồi thường cho nàng một cái bằng vàng."
Ta nhìn y, nhìn đến khi y cảm thấy không thoải mái, mới "phì" một tiếng cười, tiến tới giúp y ấn vào thái dương.
"Chẳng có gì quan trọng cả."
"Chàng bồi thường cho ta một bông sen làm bằng vàng đi, ta thích cái đó nhất."
Tạ Vân Cảnh nắm lấy ngón tay ta, thuận thế ôm ta vào lòng, cúi đầu gần sát bên môi ta.
"Được."
Ngọn nến nhảy múa, màn đỏ bay phấp phới. Hương thơm lan tỏa quanh bờ hồ, bóng tròn in lên hồ hoa.
Phiên ngoại: Tạ Vân Cảnh.
31.
Xe ngựa lao nhanh đến giữa đường, bỗng dừng lại. Người đánh xe nói, phía trước hình như có một bà lão bị tai nạn.
Ta chống ô xuống xe.
Hôm nay trời mưa lớn, trên đường vắng người, đúng là có một bà lão nằm trên đường, bên cạnh là một thiếu niên đứng đó, sắc mặt tái nhợt, trông như bị dọa ngốc.
Ta hỏi hắn, đây có phải là người nhà của hắn không?
Thiếu niên ngẩn ra, vội lắc đầu, nói năng lộn xộn.
"Không! Không phải ta đụng, là một chiếc xe ngựa đ.â.m vào rồi bỏ chạy!"
"Vậy ngươi có nhận ra vị đại thẩm này không?"
Thiếu niên do dự gật đầu.
"Ta nhận ra, là Tống đại nương, người mở tiệm vải trên phố Hưng Bình."
Ta lấy từ trong túi ra một đồng bạc.
"Xin ngươi, hãy đi báo cho gia đình bà ấy, đến tiệm Si An đường trên phố trước."
Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng: "Ta thấy bất công, tự ta sẽ đi báo với gia đình bà ấy... ta không cần tiền của ngươi."
Nói xong, hắn phẩy tay, lao vào mưa.
Ta nhìn hắn chạy nhanh một lúc rồi cúi xuống bế Tống đại thẩm lên xe ngựa. Chương đại phu khám xong cho bà ấy, người của Tống gia rất nhanh đã đến.
Là một tiểu mỹ nhân, ướt như chuột lột, đôi mắt lớn chứa đầy nước mắt, như một chú nai trong rừng.
Nàng ôm Tống đại thẩm mà khóc, đôi mắt tròn, miệng cũng tròn.
Rât dễ thương cũng rất đáng thương, thật khiến lòng người xao xuyến.
Ta liền nhận ra ngay, nàng chính là tiểu mỹ nhân bên hồ Đông hôm đó.
Lớn lên, giờ đây trông như một đóa sen thanh nhã.
Ánh mắt chuyển về phía cửa, dưới mái hiên có những đường mưa rơi nhẹ.
Phong cảnh kinh thành, quả thực không thể so với Giang Nam.
32.
Học viện đã ổn định, lại thăm hỏi bạn bè, người thân ở Nam Châu, khó khăn lắm mới có thời gian, thì nghe được, nàng ấy tên là Tống Thanh Hàn.
Người đúng như tên, thanh tao như một bông sen.
Đáng tiếc, đã được hứa hôn, lang quân tên là Chu Tấn, chính là tên ngốc đã bị dọa sợ bên đường hôm đó.
Mỗi tối, khi tiệm đóng cửa, Chu Tấn sẽ theo sau đưa nàng về nhà.
Tống Thanh Hàn còn trẻ, nhưng sắc đẹp thật nổi bật, thường có những kẻ xấu chặn đường ở những con hẻm tối, có ý đồ không tốt.
Ta đã sớm cho người đuổi đi.
Chỉ có một lần, tên đó vừa ra khỏi tù, khá có võ. Hai thị vệ của ta đều bị thương, may mà ta ở kinh thành, cũng học được vài năm võ, cắn răng chịu một nhát dao, cuối cùng đã khống chế được hắn.
Trên tường và mặt đất đều nhuốm m.á.u tươi, ta chống tay vào vết thương, bảo người mang nước đến để rửa sạch đất.
"Nhanh lên, nếu chậm sẽ bị nàng ấy nhìn thấy, sẽ sợ."
Thị vệ cuối cùng không nhịn được nữa, oán trách ta.
"Chúng ta không phải đang làm áo cưới cho người khác sao?"
"Công tử, với tài năng của ngài, chỉ cần sử dụng một chút thủ đoạn, có thể đuổi tên Chu Tấn đi, cần gì phải thế này..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/son-huu-moc-he/chuong-29-36.html.]
Nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi.
"Như vậy quá hèn mọn."
Hèn mọn?
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng hai từ này lại liên quan đến ta, Tạ Vân Cảnh.
Nhưng hắn nói không sai, đối mặt với Tống Thanh Hàn, ta thực sự do dự, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tối đó, sau khi băng bó vết thương đơn giản, ta nhìn Chu Tấn đưa Tống Thanh Hàn đến cửa, hai người từ biệt không nỡ.
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhẹ cười, bóng dáng dưới ánh đèn đẹp đến mê hồn.
Thực sự là động lòng, hay là cứ cướp lấy nhỉ.
33.
Nếu như kỳ thi này ta đỗ, năm sau lên kinh thi tiếp, e rằng sẽ không trở lại Nam Châu nữa. Vì vậy, ta giả bệnh, tiếp tục giữ danh phận tú tài, cố ý tiếp cận Chu Tấn, vài câu nói đơn giản, khơi gợi những ý nghĩ đen tối ẩn sâu trong lòng hắn.
Đó là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau.
Nàng ấy khóc rất đau lòng.
"Ta không có gia thế tốt, không thể so với cô nương này cô nương kia, nếu ngươi chê ta, chúng ta hãy hủy hôn."
Nước mắt từng giọt rơi xuống, đập vào lòng tôi như một khối đá lớn.
Sao lại đau đớn như vậy.
Cuối cùng là mềm lòng, không nỡ để nàng ấy khóc, thôi thì vẫn là bỏ đi.
Đã mất vài buổi tối, thuyết phục bản thân buông tay.
Mùa xuân trên núi Tứ Minh, Trình Tuấn và Kim Thế An đang làm gì?
Khóe công khổng tước, nhảy múa trước mặt ta, thật sự không thể tin nổi.
Nhiều người như vậy quan tâm, làm sao ta có thể buông tay.
Sen không có gai, nhưng lòng bàn tay ta mọc gai, muốn hái bông hoa này, tất nhiên sẽ làm nàng ấy bị thương.
Ta do dự không quyết, một trái tim như bị đặt trong chảo dầu, một bên là ham muốn chiếm hữu nàng, một bên là thương xót và yêu thương, lật đi lật lại, ngày ngày đau khổ.
34.
Chu Tấn thực sự là một kẻ ngốc. Chỉ một chút thành tích đã khiến hắn bay bổng, còn thấy bằng hữu đi đường tắt càng khiến hắn đỏ mắt ghen tị, cộng thêm mẫu thân tầm thường và cay nghiệt như vậy, thật là trời giúp ta.
Hắn thậm chí tự đề nghị hủy hôn, hôm đó ta vui mừng đến mức say xỉn, phát thưởng cho toàn bộ gia nhân trong phủ.
Ta say ngả nghiêng bên hồ sen.
Tống Thanh Hàn.
Lặp đi lặp lại cái tên này, cha ta ghé tai lại gần.
"Con gọi gì vậy, con có nghe rõ không?" Mãu thân ta nhíu mày, bỗng nhiên vui mừng.
"Hình như là tên một cô nương!"
Phụ thân ta vui mừng khôn xiết.
"Thật tuyệt, là nữ nhân, là nữ nhân, không phải nam nhân, tiểu tử nhà chúng ta không thích nam nhân, gia đình Tạ chúng ta sẽ không tuyệt tự!"
"Tổ tiên ơi, xin hãy phù hộ!"
Mẫu thân ta: "Đúng vậy, bao năm nay không có một nha hoàn nào ở cùng phòng, ta gần như sợ chế/t khiếp."
"Nhanh đi tìm hiểu, trong thành này có cô nương nào họ Tống không."
Ôi thật ồn ào, ta lăn mình một cái, chìm vào giấc ngủ.
35.
Ba năm sau.
Tạ Vân Cảnh thi đỗ thám hoa, ở lại kinh thành, vào Hàn Lâm Viện.
Chúng ta sống ở kinh thành, đã lâu không trở lại Nam Châu.
Trình Tuấn đỗ đạt, tiêu tiền ở kinh thành làm quan văn phẩm phẩm, Kim Thế An được bổ nhiệm làm hiệu úy của năm thành binh mã, hai người thường xuyên đến tìm Tạ Vân Cảnh uống rượu.
Hôm đó ta đang cãi nhau với Tạ Vân Cảnh, ngồi một mình trên ghế đá tỏ vẻ khó chịu.
Trình Tuấn: "Cãi nhau rồi? Tạ Vân Cảnh đã làm gì?"
"Ta bảo hắn mang bánh phù dung từ tiệm Hạnh Hoa, mà hắn lại mang cho ta bánh đào."
Tạ Vân Cảnh khổ sở cười: "Ta rõ ràng nhớ đã mua bánh phù dung, có thể là nhầm lẫn."
Kim Thế An đập bàn: "Thật không thể tin, ngươi rõ ràng là không để tâm đến lời của Tống Thanh Hàn, hôm nay mang nhầm bánh, ngày mai có phải mang nhầm luôn cả nữ nhân không?"
Trình Tuấn: "Đúng rồi, như vậy là không còn yêu nữa!"
"Thôi chia tay đi!"
Nói xong, hắn ta từ trong túi lấy ra bút mực giấy mực.
"Ta sẽ viết đơn cho hai người ngay."
Kim Thế An gật đầu: "Kinh Triệu Phủ không xa, lát nữa ta sẽ chạy đi giao."
Tạ Vân Cảnh nghiến răng.
"Tất cả các ngươi cút đi!"
"Chưa kết hôn, đừng có đến nhà ta nữa!"
36.
Tết đến, chúng ta đã trở lại Nam Châu một chuyến.
Quan phủ Nam Châu đãi tiệc nhiệt tình, trong bữa tiệc, bỗng có người đến thăm. Quan phủ không kiên nhẫn giải thích với chúng ta, nói người đó là một thí sinh, theo luật triều đình, thí sinh có thể làm quan, nhưng phải đi bộ bộ đăng ký, thi lấy chức vụ.
Người đó đã thi đỗ, nhưng hiện tại ở Nam Châu không có vị trí nào trống, chỉ có thể để hắn chờ.
"Ngày nào cũng đến thúc giục, mỗi củ cà rốt có một hố, ta không thể miễn cho hắn vị trí của người khác được!"
Quan phủ vừa nói là ta đã hiểu ngay, đây là vì giá cả đối phương đưa ra không đủ.
Người xếp hàng đông như vậy, ai trả nhiều tiền thì người đó sẽ được trước. Người này chắc chắn là đầu óc ngu ngốc, không hiểu lý lẽ.
Trong bữa tiệc có người vô tình hỏi tên gọi của hắn.
Quan phủ: "Hắn tên là Chu Tấn, nói ra cũng là từ Bạch Lộc Học Viện ra, từng là bạn học với Tạ Vân Cảnh, không biết Tạ Vân Cảnh có nhận ra không?"
Tạ Vân Cảnh không nói gì, quay sang nắm tay ta.
Ta lắc đầu: "Không biết."
Sau tiệc, từ cửa phủ ra ngoài, thấy có người đứng dưới mái hiên.
Chu Tấn vui mừng đi thêm vài bước.
"Quan phủ đại nhân, hậu bối..."
Hai người nhìn nhau, hắn như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Quan phủ lịch sự tiễn chúng ta xong, lập tức quay lại trốn vào trong, thúc giục người hầu đuổi người đi.
Ta mỉm cười với hắn.
"Chu Tấn, lâu không gặp."
Chu Tấn đỏ mắt, không nói nên lời, kéo kéo khóe miệng. Hắn vội vàng quay người, chạy loạng choạng về phía trước, rẽ vào một con hẻm.
Mây đen dày đặc, tuyết rơi như bông.
Trong hẻm để lại một hàng dấu chân dài.
Nhưng lần này, chỉ có một người.
(Hoàn chính văn).