Son Phấn Chẳng Phai Mờ - Phần 3
Cập nhật lúc: 2024-10-06 01:06:29
Lượt xem: 2,866
6
Khi ta vừa gả vào, Ánh Hồng đã bảo ta, trong hậu viện có một nơi cấm địa.
Ngoài lão Hầu gia ra, không ai được phép vào trong.
Sau đó, ta nhớ ra nơi ấy gần hồ sen, Cố Thanh Dã thường hay ngẩn ngơ bên hồ, hướng mắt về phía cấm địa mà nhìn.
Nghĩ đến, trong cấm địa hẳn là giam giữ người nào đó.
Nghĩ đến, có lẽ người bị giam giữ chính là kẻ hắn ngày đêm khắc khoải.
Cố Thanh Dã từng tìm đủ mọi cách để vào đó, nhưng chưa bao giờ thành công. Vậy mà sau khi ta mang thai, hắn lại được phép vào thăm một lần.
Đêm ấy, ta giả vờ đã nghỉ, thay bộ y phục của Tiểu Thúy rồi lẻn ra ngoài.
Nhân lúc đêm tối gió lớn, ta âm thầm bám theo Cố Thanh Dã đến cấm địa.
Ta không rõ bên trong thế nào, sợ rằng nếu bước vào sẽ bị phát hiện, nên chỉ có thể nấp ngoài nghe ngóng.
“Hiên nhi!”
“Cố lang!”
“Cha ta có làm khó ngươi không? Đều tại ta không bảo vệ tốt cho ngươi, ngươi đã chịu khổ rồi...”
“Chỉ cần trong lòng Cố lang có ta, khổ đau chẳng đáng gì.”
Giọng nói lạ lẫm kia tuy là tiếng nam nhân, nhưng lại thanh thoát, dịu dàng, mang theo chút nũng nịu.
Cố Thanh Dã cảm xúc dâng trào, giọng nói cũng cao vút, trong đêm tĩnh lặng nghe rõ mồn một.
“Ta có tin vui muốn nói với ngươi, nàng ấy đã có thai rồi!”
“Trước đây ta từng lấy cái c.h.ế.t để đe dọa, ngoài ngươi ra, ta tuyệt không cưới người khác. Sau này, cha ta khó khăn lắm mới đồng ý, chỉ cần ta cưới Giang Ninh Sơ, làm nàng mang thai, sinh ra nhi tử, nhà họ Cố có người nối dõi, cha ta sẽ cho phép chúng ta được tự do.”
“Hiên nhi, chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể sánh đôi bên nhau, ngươi không vui sao?”
“Hiên nhi?”
Vân Hiên ấm ức nói: “Suốt thời gian dài như vậy, hai người các ngươi đêm nào cũng ngủ chung sao?”
Cố Thanh Dã khựng lại một chút, vội vàng giải thích:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/son-phan-chang-phai-mo/phan-3.html.]
“Hiên nhi, đừng khóc, ta làm vậy cũng vì tương lai của chúng ta mà.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Dù ta ngủ chung với nàng, nhưng mỗi lần đều phải nhờ thuốc trợ giúp... Ta thề, ta đối với nàng tuyệt đối không có chút tình cảm nào!”
Vân Hiên nghe xong bật cười khúc khích.
“Nàng ta đường đường là phu nhân danh nghĩa của ngươi, có tình nguyện để ngươi rời đi không?”
“Ta đã sớm nghĩ ra kế sách, cha và mẹ cũng đồng ý rồi. Đến khi đó, ta sẽ uống thuốc giả chết, vừa có thể thoát khỏi ràng buộc của Cố gia, lại bảo toàn thể diện cho Hầu phủ.”
Cố Thanh Dã dịu dàng hơn vài phần: “Hiên nhi, ngươi sẽ không phiền lòng chứ? Ngươi và ta thật lòng yêu nhau, nhưng lại chẳng được thế nhân chấp nhận, cha sợ chuyện chúng ta bỏ trốn sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của ông, thà rằng để ta giả chết...”
“Nhưng Cố lang, lỡ như nàng ta sinh con gái thì sao?”
“...”
Những lời phía sau ta không còn nghe tiếp, đầu óc ta vang lên những tiếng ù ù, đôi chân như bị đổ chì nặng nề, chẳng còn nhớ nổi mình đã trở về phòng bằng cách nào.
Thảo nào Cố Thanh Dã nôn nóng muốn có con như vậy, hóa ra là vì mong muốn sớm được cùng người tình của hắn bên nhau.
Thảo nào lão Hầu gia và lão phu nhân khi biết ta mang thai lại không tỏ vẻ vui mừng.
Bởi vì khi cháu trai của họ chào đời, cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ mất đi người nhi tử của mình.
Hóa ra họ đều biết.
Từ khi Hầu phủ đến nhà ta cầu hôn, tất cả đã là một cái bẫy.
Lễ vật cưới giá trị chẳng quá nghìn lượng, lại khiến ta phải chịu đựng những thống khổ chẳng khác nào kẻ không phải người.
Biến ta thành công cụ sinh con cho Hầu gia, giúp đứa nhi tử thích nam nhân của họ có người nối dõi.
Để Cố Thanh Dã cùng người tình của hắn tiêu d.a.o tự tại.
Còn ta sẽ phải suốt đời bị giam cầm trong Hầu phủ, phụng dưỡng cha mẹ hắn, nuôi nấng con cái của hắn.
Vì hắn mà giữ trọn trung trinh, vì hắn mà quản lý gia đình trên dưới.
Biết đâu sau khi qua đời, họ sẽ dựng cho ta một tấm bia “tiết phụ” để tôn vinh.
Thật đáng buồn cười!
Họ tính toán rõ ràng từng điều mà một nữ nhân có thể hy sinh.
Ta sao có thể để họ toại nguyện?