Sống Cạnh Bạo Quân Thật Không Dễ Dàng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-23 22:51:59
Lượt xem: 3,398
8
Tề Di đang được chữa trị trong hậu cung. Là người đứng đầu hậu cung tạm thời, chăm sóc nàng ta là trách nhiệm của ta.
Mũi tên sượt qua vai nàng ta, tình hình không quá nghiêm trọng.
Thái y đang chữa trị ở phía sau, cha ta nắm lấy ta nói chuyện ở tiền điện.
Ông ta không hề lo lắng, ngược lại còn vui mừng khôn xiết.
"Di Nhi quả nhiên là giỏi giang, vậy mà lại đỡ tên cho tên Phó Bắc Thần đó, sau này tiền đồ trong cung chắc chắn không thể thiếu. Ngô quốc chúng ta cũng sẽ an toàn hơn."
Ta: Hừ hừ.
Ông ta lại bắt đầu tẩy não ta, nói tỷ muội đồng lòng mới có thể sống lâu dài trong hậu cung, bảo ta đừng tưởng rằng hiện tại được sủng ái một chút thì có thể mãi mãi chiếm được trái tim Phó Bắc Thần.
Vẫn phải dựa vào muội muội ta.
Ông ta tóm tắt lại trong một câu.
Thật sự nghe đến phát chán, may mà lúc này Phó Bắc Thần đến.
Hắn vừa xử lý xong cuộc náo loạn trong yến tiệc, trên áo choàng vẫn còn vương mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.
Hắn vừa bước vào, liền trừng mắt nhìn ta.
Ta: ?
Sao vậy, là đang giục người cũ nhanh chóng rút lui sao?
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Phó Bắc Thần đi đến trước mặt ta, vẻ mặt trách móc.
"Nàng không về ngủ, ở đây chen chúc làm gì."
Sau đó nắm lấy tay ta, kéo ta đi ra ngoài, còn giục ta nhanh lên.
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng của thái y: "Công chúa tỉnh rồi."
Phó Bắc Thần làm như không nghe thấy, bước chân không dừng lại.
Cha ta do dự muốn ngăn Phó Bắc Thần lại, nhưng lại không có can đảm đó, chỉ có thể ra sức nháy mắt với ta.
Ta không thèm nhìn ông ta.
Thấy chúng ta thật sự sắp đi rồi.
Tề Di trong phòng chỉ đành tự mình kêu lên: "Bệ hạ, là bệ hạ đến thăm ta sao?"
Trong mắt Phó Bắc Thần lóe lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn quay trở lại.
Tề Di nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đẹp long lanh nước mắt.
Ánh mắt nàng ta nhìn Phó Bắc Thần, tràn đầy tình yêu: "Bệ hạ, người không sao là tốt rồi."
Hoàn mỹ thể hiện một thiếu nữ si tình vì yêu mà bất chấp tất cả.
Đáng tiếc Phó Bắc Thần hoàn toàn không động lòng, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Không khí chìm vào im lặng ngượng ngùng.
Phó Bắc Thần mất kiên nhẫn.
"Tên sát thủ đó nhắm không chuẩn, trẫm vốn dĩ sẽ không sao."
Tề Di chuẩn bị một tràng dài lời nói trực tiếp nghẹn lại.
Nàng ta vẻ mặt mờ mịt, bất lực mở to mắt.
Phó Bắc Thần trầm giọng: "Công chúa Ngô quốc đường xa mà đến là khách, mấy ngày này cứ tạm thời dưỡng thương trong hậu cung, khi nào rời đi trẫm sẽ chuẩn bị hậu lễ."
Tề Di bị khí thế đáng sợ của hắn dọa sợ, rùng mình một cái, không dám nói thêm gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-canh-bao-quan-that-khong-de-dang/chuong-7.html.]
Còn cha ta muốn nói gì, dưới uy thế của Phó Bắc Thần, cũng ngoan ngoãn im lặng.
Phó Bắc Thần dắt ta ra khỏi cửa cung.
Hắn đột nhiên sờ sờ bụng ta: "Buổi tối ăn no chưa sao? Thấy lúc nãy hình như nàng ăn không được mấy miếng."
Ta sững sờ.
"Có đói không, trẫm sai ngự thiện phòng chuẩn bị điểm tâm cho nàng."
Ta vui mừng, kéo bạo quân chạy về phía trước: "Đi thôi đi thôi đi thôi."
Lúc dùng bữa, Phó Bắc Thần bảo ta mấy ngày nay đừng ra ngoài cung chơi.
Liên tưởng đến vụ ám sát vừa xảy ra, ta có chút căng thẳng.
Cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra.
Nhưng ta là người nhát gan, tuyệt đối sẽ không ra ngoài tự tìm đường chết.
Đáng tiếc người muốn ta c.h.ế.t quá nhiều.
Dù ta ngày nào cũng ru rú trong tẩm cung, Tề Di lấy cớ cảm ơn ta đã chăm sóc nhiều ngày mà tìm đến cửa, ta cũng không thể đóng cửa không tiếp nàng ta.
Dù sao trên danh nghĩa nàng ta vẫn là muội muội ta.
Nàng ta vừa đến đã đi thẳng vào vấn đề, nói mình kỹ không bằng người, cam bái hạ phong, chuẩn bị trở về Ngô quốc.
Cô muội muội trà xanh này lần đầu tiên thẳng thắn như vậy, ta lại có chút không quen.
Tề Di mỉm cười, nói muốn mời ta một ly rượu.
Ta cảnh giác rất cao, không đồng ý.
Nhưng vẫn bất cẩn trúng chiêu, ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, ta đột nhiên tay chân vô lực, ngã xuống đất.
"Hương thơm này quả nhiên hiệu nghiệm."
Giọng điệu Tề Di vui mừng.
Nàng ta lấy ra con d.a.o trong tay áo, oán hận nhìn ta.
"Đều tại ngươi, đều tại ngươi cướp mất cơ hội tiến cung của ta, chức vị hoàng hậu Đại Chu là của ta!"
Trời ạ.
Lúc trước rõ ràng là ngươi sợ chết, mới xúi giục cha đưa ta đến Đại Chu.
Bây giờ ta sống tốt, ngươi lại đến ghen tị rồi.
Hơn nữa ta đâu có làm hoàng hậu Đại Chu!
Ta khuyên: "Nhưng ngươi g.i.ế.c ta ở đây, Phó Bắc Thần sẽ g.i.ế.c ngươi."
"Yên tâm." Lưỡi d.a.o lạnh lẽo lướt trên cổ ta, "Hôm nay ta sẽ rời đi, ta sẽ phân thây ngươi rồi mang đi."
Không, không được, ta không đồng ý cách c.h.ế.t này.
Lưỡi d.a.o đã cứa vào da ta, m.á.u tươi nóng hổi chảy xuống.
Ta liều mạng giãy giụa, nhưng dưới tác dụng của thuốc, trước mắt ta thậm chí bắt đầu tối sầm lại.
Trong tầm nhìn mơ hồ, ta thấy một bóng người bước vào.
Người đó đi đến bên cạnh Tề Di.
"Ra tay nhẹ nhàng một chút, mạng của nàng ta còn hữu dụng."
Là giọng của một người nam nhân, nhưng không phải cha ta.
Là ai?
Cuối cùng, ta bị Tề Di đánh thuốc mê nhét vào thùng gỗ, rời khỏi hoàng cung.