Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống chết ly hôn - Chương 1.

Cập nhật lúc: 2024-06-06 22:25:11
Lượt xem: 551

Tôi đã kết hôn với Lục Tử Mặc được 3 năm, mọi người đều cho rằng tôi yêu anh ta vô cùng.

Khi anh ta đi công tác, tôi một tay sắp xếp hành lý rồi đưa anh ta ra bến xe. Khi anh ta uống rượu, tôi thức suốt đêm nấu canh giải rượu đợi anh ta về mà không ca than một lời. Khi anh ta ốm, tôi qua qua tất cả công việc để bên cạnh chăm sóc anh ta 24/24 mà không màng tới bản thân.

Tôi là một người vợ hiền, hiếu thảo ở thời đại mới, có thể ra phòng khách, vào phòng bếp.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhưng dù tôi có đối tốt với anh ta thế nào thì trong buổi họp mặt gia đình, mẹ anh ta làm cho tôi xấu mặt trước họ hàng, anh ta lại không thèm nói một lời.

Mẹ anh ta nói: ”Nhà họ Lữ không chứa chấp thứ gà mái không sinh được con”

Tôi vẫn còn nhớ nét mặt những người ngồi cùng bàn lúc đó, có người giả vờ không nghe thấy, có người xem náo nhiệt, có người cười trước sự bất hạnh của tôi.

Còn tôi là tâm điểm chú ý của mọi người, với khuôn mặt đầy ngượng ngùng không nói được câu nào. 

Tôi nhìn Lục Tử Mặc cầu cứu, nhưng chỉ thấy anh ta gắp một miếng cá cho vào đĩa, gắp xương ra rồi từ từ đưa vào miệng.

Anh ta luôn ăn uống tao nhã, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm như lúc này.

Cuối cùng, chính em họ của dì hai Lục Tử Mặc đã đổi sang chủ đề khác.

Sau đó, trên đường về nhà, tôi không nhịn được mà hỏi anh ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-chet-ly-hon/chuong-1.html.]

"Sao em không nói với mẹ là em chưa muốn có con?"

Anh ta ngồi ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần nhưng không trả lời.

Ngay cả người cứng rắn đến mấy cũng phải tức giận, tôi phanh gấp và anh ta

tông mạnh vào ghế trước.

Anh ta mở mắt và trừng tôi.

"Giang Uyển, em đang làm cái gì vậy!"

Tôi giả vờ vô tội: “Xin lỗi, xe phía trước đột ngột phanh gấp, em không thể làm gì được.”

Anh ta thở dài: “Anh biết gần đây có thể anh đã bỏ bê em, khi hoàn thành xong hạng mục này, anh sẽ bù đắp cho em, được không?”

Lại thế nữa rồi.

Tôi nói: “Chúng ta đến nhà hàng Tây mới đó nhé?”

Anh ta nói: "Được rồi."

Loading...