SONG DIỆN THẾ TỬ PHI - Chương 12.2
Cập nhật lúc: 2024-05-24 01:35:59
Lượt xem: 7,780
Tiêu Hàn Lâm nói hắn không điều tra nhà họ Tống, hắn chỉ điều tra về ta.
Hắn kể một câu chuyện, một câu chuyện mà ta đã sớm quên.
Tiêu Hàn Lâm vẫn nhớ năm hắn mười hai tuổi.
Giấc mơ thường gặp của tuổi trẻ là giấc mơ anh hùng. Nghe nhiều lời khen ngợi về cha mình, Tiêu Hàn Lâm cũng muốn giống cha mình ra trận g.i.ế.c giặc.
Nhưng Trấn Nam Hầu không đồng ý, còn nhốt hắn ở nhà bắt hắn học hành.
Tiêu Hàn Lâm cũng từng nổi loạn. Một buổi chiều nọ, hắn tránh người nhà, một mình trốn ra ngoài, muốn đi tòng quân, nhưng không thể đến quân Trấn Nam, vì sẽ bị cha phát hiện.
Vậy nên hắn quay sang quân Mạc Bắc.
Lúc đó Thổ Phồn và Đại Tề đánh nhau ác liệt, khắp nơi chiêu mộ binh lính, Tiêu Hàn Lâm không mất nhiều công sức đã gia nhập quân Mạc Bắc, trở thành một binh sĩ thấp kém nhất.
Trên đường từ kinh thành đến Mạc Bắc.
Tiêu Hàn Lâm bị bắt nạt không ít.
Vì hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ, cơ thể lại yếu ớt, vết thương nhỏ cũng khiến hắn đau đớn. Các tân binh đồng hành đều xa lánh và bắt nạt hắn, cho rằng hắn giống nữ nhân.
Bị bắt nạt nhiều, Tiêu Hàn Lâm không chịu nổi.
Hắn bắt đầu phản kháng, dùng vài lời khiêu khích quan hệ của hai người trong nhóm, rồi ngầm bày mưu khiến họ đánh nhau trước mặt bách phu trưởng, cả hai bị phạt.
Sau khi họ tỉnh ngộ, quay lại dạy dỗ Tiêu Hàn Lâm.
Tiêu Hàn Lâm bị vài người giữ chặt đánh đập thì gặp Tống Thời Chi.
Nàng cưỡi ngựa, thuần thục kéo dây cương, các tân binh hoảng hốt tránh ra, một con ngựa phi qua đầu Tiêu Hàn Lâm rồi hạ cánh ổn định.
"Các người ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, có biết xấu hổ không?"
Tiểu cô nương che nửa mặt, cau mày nhìn họ.
Vài người nhìn nhau, vội vàng xin lỗi rồi bỏ đi.
"Tiểu cô nương đó là ai?"
"Đừng hỏi, là bách phu trưởng trẻ nhất trong quân, chỉ biết gọi là Chiêu Hoa, không biết họ gì..."
"Xấu xí đến mức không dám lộ mặt, có gì đáng tự hào chứ?"
Tiêu Hàn Lâm nghe thấy họ lẩm bẩm khi rời đi, ngước nhìn tiểu cô nương đứng trước mặt.
"Này, còn không đứng lên."
Tiểu cô nương trông có vẻ không kiên nhẫn.
Tiêu Hàn Lâm từ từ bò dậy, cảm ơn nàng.
Nàng cười khẩy: "Ngươi nghĩ ta không biết sao? Mấy ngày nay ta đều luyện ngựa ở đây, ngươi canh đúng giờ kéo họ đến, còn đúng lúc bị bắt nạt để ta gặp. Ngươi muốn ta ra mặt giúp ngươi?"
Tiêu Hàn Lâm hơi ngạc nhiên.
Hắn tưởng sẽ không có ai nhìn ra...
"Đừng nghĩ người khác ngu ngốc." Tiểu cô nương có vẻ không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-dien-the-tu-phi/chuong-12-2.html.]
Nàng leo lên ngựa, vung dây cương rồi rời đi.
Hôm sau, trên sân tập, Tiêu Hàn Lâm lại gặp tiểu cô nương khiến hắn trằn trọc cả đêm.
Nàng ấy đi thẳng tới, dẫn hắn đến một nơi không người.
"Ngươi tên Lâm Hàn Tiêu?"
Lâm Hàn Tiêu là tên giả hắn dùng.
"Ta xem tư liệu của ngươi, hiệu quả huấn luyện của ngươi thời gian này rất kém, ngươi hoàn toàn không phù hợp luyện võ."
Nàng ấy thẳng thắn đánh vào điểm yếu của Tiêu Hàn Lâm.
Tiêu Hàn Lâm hơi sững sờ, rồi nghe tiểu cô nương nói: "Nhưng ta nghĩ ngươi rất hợp học binh pháp, sau này nếu làm quân sư cũng không tồi."
Thấy hắn im lặng, tiểu cô nương có vẻ bực bội: "Ta không có ý hạ thấp ngươi, ta chỉ nghĩ ngươi rất thông minh, nếu biết tận dụng sự thông minh này, sau này nhất định sẽ có thành tựu."
Nàng ấy một cành hoa lê đưa cho hắn: "Diễm tĩnh như lồng nguyệt, hương hàn chưa đuổi gió. Đào hoa uổng chiếu địa, cuối cùng bị cười hồng nhan(*). Ngươi có thể làm hoa lê, không nhất thiết phải tranh giành với hoa đào."
(*) Có thể hiểu là: "Duyên dáng lặng lẽ như trăng trong lồng, hương thơm thanh khiết chầm chậm theo gió bay đi. Hoa đào chiếu rọi mặt đất, cuối cùng cũng bị cười chê vì vẻ đẹp kiêu sa.” Câu này dùng hình ảnh hoa đào và hoa lê để khuyên nhủ ai đó rằng họ có thể tìm cho mình một con đường riêng, không cần phải ganh đua hay so bì với người khác. Sự duyên dáng và thanh khiết của hoa lê, dù không nổi bật như hoa đào, vẫn có giá trị riêng.
"Sau này tôi sẽ làm tướng quân, nếu lúc đó ngươi nghe danh ta nhớ đến tìm ta. Ta nghĩ, ngươi có thể làm quân sư của ta."
"Nếu lúc đó ngươi làm ta hài lòng."
Tiểu cô nương rất tự tin.
Mục tiêu rõ ràng, nàng ấy nói sẽ làm tướng quân, nhất định sẽ làm được.
Tiêu Hàn Lâm biết nàng ấy đang vụng về an ủi hắn, nhưng điều kỳ lạ là, điều này rất hiệu quả.
Bấy lâu nay luyện võ không thành, chỉ có thể nhìn người khác tiến bộ, nỗi buồn tích tụ phút chốc tan biến.
Tiêu Hàn Lâm nhận cành lê từ tay tiểu cô nương, khi cô rời đi, hắn hỏi: "Tên nàng là gì?"
"Ngươi không nghe đám người đó nói sao? Ta tên Chiêu Hoa."
Nàng ấy biết đám người đó nói xấu mình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng không để tâm, nên không tính toán.
Nàng nói một ngày nào đó sẽ dùng thực lực khiến họ tâm phục khẩu phục...
Sau ngày đó, Tiêu Hàn Lâm tìm đến tướng lĩnh quân đội, tự thú.
Tướng lĩnh hoảng sợ, không để lộ, phái người lén đưa hắn về kinh thành.
Việc đầu tiên khi về là hắn chăm sóc cành lê sắp héo.
Việc thứ hai là tự giác quỳ ở từ đường, rồi mở miệng trước khi Trấn Nam Hầu nổi giận.
"Cha, con muốn học, xin cha tìm thầy giỏi nhất cho con."
Hồi ức chấm dứt.
Tiểu cô nương trong ký ức và nữ nhân trước mặt dần hòa làm một.
Tiêu Hàn Lâm cười: "Chiêu Hoa, đã lâu không gặp."