SONG DIỆN THẾ TỬ PHI - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-24 01:25:02
Lượt xem: 2,421
03
Ngày ta xuất giá, cha ta uống say đến bất tỉnh.
Mũi ta cay xè, cúi người bước vào kiệu hoa.
Từ đó về sau, những trận cuồng phong, cát vàng, hoàng hôn trên sa mạc, tiếng gươm đao, tất cả đều không còn liên quan đến ta nữa.
Điều duy nhất ta thấy may mắn trong mối hôn sự này là, phu quân của ta, thế tử Tiêu Hàn Lâm của Trấn Nam Hầu phủ, dường như đặc biệt không ưa ta.
Hắn nhíu mày khi thấy ta nằm yếu đuối trên giường, nhíu mày khi ta thêu hoa vô tình bị kim đ.â.m đau nhói, và thậm chí nhíu mày khi thấy ta đa sầu đa cảm đánh đàn dưới ánh trăng.
Mỗi khi nhìn thấy ta, chân mày chàng ta chưa từng một lần giãn ra.
Ta cũng không để ý, dù sao ta cũng không thích hắn.
Ta mong hắn càng ghét ta hơn, tốt nhất là đừng bao giờ bước vào sân của ta.
Như vậy thì hắn vui, ta vui, mọi người đều vui.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau đó, trong một bữa tiệc, biểu muội của Tiêu Hàn Lâm, một quận chúa, cười mời ta uống rượu.
Nàng ta mời ta đến một chỗ vắng để thưởng hoa, rồi lộ nguyên hình.
"Ngươi lấy được Hàn Lâm ca ca có phải rất đắc ý không?" Nàng ta trừng mắt nhìn ta, "Dựa vào chiến công mà cha ngươi đổi lấy, ngươi mới có thể vào Hầu phủ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Tống Thời Chi, ngươi có gì đáng để đắc ý chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-dien-the-tu-phi/chuong-3.html.]
"Ồ." Ta mới hiểu ra, hóa ra vị quận chúa này yêu mà không được.
Ta không phải loại người nhẫn nhịn mọi chuyện, liền phản kích ngay: "Quận chúa đang trách mình không có một người cha có thể vào sinh ra tử để đổi lấy chiến công cho người sao?"
Quận chúa tức giận, dậm chân chỉ vào ta mà mắng: "Ngư... ươi... ươi... dù có vào Hầu phủ, cũng không bao giờ được Hàn Lâm ca ca yêu đâu!"
Ta quay đầu nhìn nàng ta, dường như nàng ta có chỗ dựa nên thần thái trở nên thoải mái, thận chí có phần điên rồ.
"Hàn Lâm ca ca có một nữ nhân đặt trong tim, mà người đó đã c.h.ế.t rồi. Hàn Lâm ca ca cả đời này sẽ không yêu ai khác nữa."
Quận chúa nhìn ta với ánh mắt thương hại: "Tống Thời Chi, ngươi có thấy đáng thương không?"
Đáng thương chỗ nào chứ.
Tình yêu của Tiêu Hàn Lâm có quý giá lắm sao? Ai muốn thì lấy, ta không cần.
Ta không đôi co nhiều với cô ta, quay người rời đi.
Trên đường về Hầu phủ, ta và Tiêu Hàn Lâm ngồi chung một chiếc xe ngựa.
Hắn tựa vào xe, nhắm mắt lại, giữ khoảng cách khá xa với ta.
Ta quan sát hắn, trong lòng đã hiểu rõ.
Thảo nào ngày nào cũng mang vẻ mặt như người chết, hóa ra là người trong lòng đã c.h.ế.t rồi.
Chậc chậc, thật đáng thương.