Sống lại, chồng tôi liền theo đuổi hoa khôi trường - Chương 11 + 12
Cập nhật lúc: 2024-06-17 07:56:57
Lượt xem: 1,764
Chương 11: Gặp lại định mệnh
Từ văn phòng đi ra, mỗi người mang một nỗi niềm riêng, Giang Thần cứ nhìn tôi rồi lại nhìn.
Anh ta cau mày, cẩn thận đánh giá tôi, ánh mắt có chút dò xét, trông rất bất lịch sự.
Tôi nhịn không được, quay người lại: "Nhìn gì vậy?"
"Sao đột nhiên cậu lại đổi ý?" Giang Thần thăm dò hỏi.
Tôi cảm thấy buồn cười, đã quyết định muốn bắt đầu lại, vậy thì đương nhiên tôi không thể lúc nào cũng nhường nhịn, giúp đỡ anh ta nữa.
"Vì nghèo."
Giang Thần chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút hoang mang.
Trước mặt anh ta, tôi chưa từng than thở về sự khó khăn của mình, dù gặp phải chuyện gì, tôi cũng sẽ mỉm cười nói rằng tôi không sao, tôi rất tốt.
Rõ ràng, hành động của tôi khác một trời một vực so với trước đây.
"Bảo bối, em đến rồi à!"
"Bảo bối ở đâu?"
Tôi nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt "quả nhiên là thế" của Giang Thần.
"Cố Kiều, cậu cũng sống lại rồi."
Tôi không phủ nhận cũng không thừa nhận, nhìn Giang Thần thật sâu, sau đó sải bước về phía trước.
"Này, khoan đã, Cố Kiều, cậu giận cái gì vậy?"
"Đã như vậy rồi, vậy thì chúng ta cứ nói thẳng ra đi!"
Thái độ của tôi chọc giận Giang Thần, suy cho cùng, trước đây tôi đã nuông chiều anh ta cả đời, hiếm khi nào lại lạnh nhạt với anh ta như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-chong-toi-lien-theo-duoi-hoa-khoi-truong/chuong-11-12.html.]
Chương 12: Nỗi oan của Giang Thần
Tôi và Giang Thần ngồi trên ghế dài bên hồ nước trong trường, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ, như dát lên đó một lớp vàng mỏng.
Phong cảnh rất đẹp, nhưng tôi lại không có tâm trạng thưởng thức.
Vì Giang Thần nói, hạnh phúc của kiếp trước, vốn dĩ là do tôi cướp được.
"Anh đã nhường nhịn em cả đời, cũng đã trả giá cho sai lầm của mình, kiếp này theo đuổi người mình thích có gì sai?"
Rõ ràng Giang Thần có chút kích động, anh ta cứng cổ, trừng mắt nhìn tôi, như thể tôi mới là người gây ra mọi bất hạnh của anh ta.
"Ha ha," tôi tức đến bật cười, "Giang Thần, đã không thích tôi, sao lúc đầu anh không nói?"
"Lúc học đại học không nói, lúc sắp kết hôn cũng không nói, mấy chục năm trời, anh chưa từng đề cập đến chuyện này."
"Tôi có dí s.ú.n.g vào đầu anh ép anh cưới tôi đâu?"
Anan
Giang Thần càng tức giận hơn: "Chẳng phải là tại em sao, sau khi tỏ tình xong em lập tức nói với bạn cùng phòng, Đới Na miệng rộng, trực tiếp công khai chuyện này trong group chat của lớp, nói là muốn anh mời khách, nếu lúc đó anh chia tay, mọi người sẽ nói anh thế nào?"
"Sau khi ở bên nhau, ai cũng nói em đối xử với anh tốt như thế nào, như thể chỉ cần anh chia tay với em, anh sẽ trở thành kẻ phụ bạc bị người người nguyền rủa. Cố Kiều, tất cả đều là tại em, em đặt anh lên trên bàn thờ đạo đức, dùng lương tâm và đạo đức để ép buộc anh cả đời!"
Trong ấn tượng của tôi, Giang Thần rất đẹp trai, làn da trắng trẻo, ngũ quan thanh tú khiến cả người anh ấy toát lên vẻ sáng láng.
Anh ấy là chàng trai, người đàn ông trung niên, cụ ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
Tôi nheo mắt, nhìn kỹ khuôn mặt của Giang Thần, lần đầu tiên phát hiện ra, tuy da anh ta trắng, nhưng lại hơi xỉn màu, cằm còn mọc hai cái mụn.
Tuy sống mũi cao, nhưng lại hơi thô, khiến cả người anh ta trông kém phần tuấn tú.
Giang Thần sáng láng, hóa ra cũng chỉ là một nam sinh bình thường có phần thanh tú hơn một chút mà thôi.
Ánh sáng trên người anh ta đến từ tình yêu của tôi, chứ không phải bản thân anh ta.
"Đã như vậy, kiếp này coi như chúng ta chưa từng quen biết, sau này đừng liên lạc nữa, tôi đi đây."
Tôi đứng dậy, xoay người bỏ đi, có thứ gì đó trong lòng sụp đổ, tan thành mây khói.