Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại, chồng tôi liền theo đuổi hoa khôi trường - Chương 15 + 16 + 17

Cập nhật lúc: 2024-06-17 07:58:12
Lượt xem: 3,335

Chương 15: Chuyện tình "kỳ lạ"

 

Đới Na ở bên cạnh nháy mắt với tôi: "Ăn nhanh đi, đây là bánh cưới đấy."

 

Tôi khó hiểu chớp chớp mắt: "Bánh gì cơ?"

 

"Ôi trời, Tiểu Hy và Giang Thần ở bên nhau rồi!"

 

Chu Tiểu Hy trừng mắt nhìn Đới Na: "Mau ăn đi, xem chừng chân gà cũng không chặn nổi miệng cậu rồi!"

 

Tôi kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Hy, cô ấy và Giang Thần ở bên nhau rồi?

 

Chu Tiểu Hy có chút ngại ngùng nhìn tôi.

 

Mọi người ở cùng một ký túc xá, gần như 24/24 giờ đều ở bên nhau, tâm tư thầm mến Giang Thần của tôi có thể giấu được người khác, nhưng không thể giấu được Chu Tiểu Hy, người ngủ đối diện tôi.

 

Hai điều khó giấu nhất trên đời này, chính là ho và yêu.

 

Chu Tiểu Hy vuốt tóc, cười gượng gạo: "Cố Kiều, cậu sẽ không để bụng chứ?"

 

Tôi nở nụ cười chân thành nhất: "Nói gì vậy, đương nhiên là không để bụng rồi, chúng ta là bạn bè mà, những chuyện khác không quan trọng."

 

Chuyện cũ đã qua, tương lai còn dài. 

 

Giang Thần chỉ là quá khứ, bây giờ tôi chỉ muốn nỗ lực học tập, nỗ lực kiếm tiền.

 

Chương 16: Bữa tối "hoành tráng"

 

Bữa tối được ăn cùng với "quá khứ".

 

Giang Thần muốn mời cả phòng tôi ăn lẩu. 

 

Trên bàn ăn, anh ta ân cần săn sóc Chu Tiểu Hy hết mực, kéo ghế, rót nước, bóc tôm...

 

Chu Tiểu Hy có chút cảm động, lại có chút ngại ngùng.

 

Cô ấy liên tục liếc nhìn tôi, sợ tôi không vui.

 

Nhưng tôi chỉ vùi đầu vào bát, mải mê ăn thịt bò, dạ dày, chân vịt.

 

Lúc còn yêu nhau, hai đứa đều là sinh viên nghèo rớt mồng tơi, tôi không nỡ tiêu tiền của anh ấy, mỗi lần hẹn hò đều là mì cay, đồ ăn nhanh, hơn nữa sau khi ăn xong hai đứa đều chia đôi tiền, rất hiếm khi để Giang Thần trả tiền. 

 

Lần này tôi nhất định phải ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn bù cả phần của kiếp trước. 

 

Trước đây luôn cảm thấy chân thành có thể đổi lại chân thành, bây giờ tôi biết rồi, lòng người không thể nào so với lòng chó. 

 

Lúc thanh toán, Giang Thần trả hơn 500 tệ. Số tiền này, bình thường phải là chi phí sinh hoạt của anh ta hơn nửa tháng. 

 

Lúc về già, chúng tôi sống sung túc, anh ta quen tiêu xài hoang phí, nhất thời chắc là chưa sửa được. 

 

Không biết, khi anh ta nhận ra bây giờ kiếm tiền không dễ dàng như vậy, thì sẽ như thế nào nhỉ?

 

Mọi người đều cảm thấy sống lại là nắm được mã số tài khoản ngân hàng, nhưng chúng tôi bây giờ chỉ là sinh viên năm hai, lục tung túi cũng không moi ra nổi 1000 tệ. 

 

Anan

Đầu tư chứng khoán, tôi nhớ có mấy cổ phiếu tăng trưởng gấp mấy chục lần, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có biến động gì lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-chong-toi-lien-theo-duoi-hoa-khoi-truong/chuong-15-16-17.html.]

 

Mua nhà thì càng xa vời, tiền ăn còn chưa đủ, lấy đâu ra tiền mua nhà?

 

Gia cảnh nhà Giang Thần thực tế cũng chả khác gì nhà tôi, chỉ có điều anh ta là con trai, lại là con trưởng, bố mẹ anh ta đều dồn hết tiền của vào người anh ta, cho nên điều kiện của anh ta tốt hơn tôi một chút.

 

Chương 17: Kế hoạch đổi đời

 

Tôi bắt đầu ngày nào cũng ở lì trong thư viện nghiêm túc lên kế hoạch, Bùi Ninh có một công ty đồ gia dụng thông minh nhỏ, hiện tại chỉ bán ở các trung tâm thương mại lớn. 

 

Là một người làm thương mại điện tử lâu năm, tôi biết thời gian chính là vàng bạc. 

 

Càng sớm bước chân vào thị trường này, thì miếng bánh ngon lành càng lớn. 

 

Kiếp trước, công ty do tôi và Giang Thần cùng mở, tôi phụ trách vận hành và bán hàng, anh ta phụ trách dịch vụ sau bán hàng và kết nối với xưởng sản xuất. 

 

Vì vậy, tôi lên kế hoạch rất dễ dàng, chỉ trong vài ngày, một bản kế hoạch chi tiết đã được hoàn thành. 

 

"Em làm à?"

 

Bùi Ninh thoải mái ngồi trên ghế, đang chăm chú đọc từng trang bản kế hoạch của tôi.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh ấy, không khỏi có chút hồi hộp.

 

Kiếp trước, tuy tôi đã phấn đấu cả đời, đạt được chút thành tựu, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là sống tốt hơn người bình thường một chút mà thôi. 

 

Còn Bùi Ninh, mới thực sự là cá mập.

 

Nếu có thể được Bùi Ninh công nhận, lên con thuyền khổng lồ của anh ấy, thì thành tựu của tôi kiếp này, chắc chắn có thể tiến thêm một bậc.

 

"Cũng tạm được, team của anh đang chuẩn bị thành lập bộ phận thương mại điện tử, khi nào rảnh rỗi thì em đến công ty anh thực tập đi."

 

"Thật ạ?"

 

"Cảm ơn anh!"

 

Tôi nắm chặt tay, hai mắt sáng rực nhìn Bùi Ninh. 

 

Quá tốt rồi! Bao nhiêu ngày vất vả cuối cùng cũng được đền đáp. 

 

"Xin chào quý khách, đây là bánh phô mai, sữa vani, bánh quế dâu tây..."

 

Đây là quán cà phê duy nhất trước cổng trường chúng tôi, đồ ăn ở đây bán rất đắt, tôi chỉ mới đi cùng Chu Tiểu Hy một lần.

 

Tôi ngơ ngác nhìn nhân viên phục vụ bê ra một bàn đầy bánh ngọt, Bùi Ninh kéo kéo nếp gấp trên tay áo, đứng dậy nói:

 

"Thôi, anh có việc phải đi rồi."

 

"Cô nhóc, ăn nhiều một chút, gầy như vậy."

 

Bùi Ninh rời đi, mang theo bản kế hoạch mà tôi đã dày công chuẩn bị. 

 

Tôi ngồi bệt trên ghế, cắn từng miếng bánh nhỏ.

 

Bánh phô mai rất mềm mịn, tan trong miệng có vị sữa béo ngậy.

 

Ngọt ngào quá. 

Loading...