Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Để Chuộc Tội Cho Bản Thân - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:12:22
Lượt xem: 422

Tôi đi rửa mặt, sau đó sao lưu bản ghi âm ở quán bar tối qua rồi hoàn thành những bài tập trong sách luyện tập theo tiến trình của lớp học.

 

Xong xuôi mọi thứ, tôi lại nằm vật ra giường, lúc này mới để ý thấy có vài tin nhắn trên điện thoại.

 

Một tin từ Hướng Thu:

 

[Giang Niệm, cậu ổn chứ?]

 

Và một tin nhắn yêu cầu kết bạn.

 

Ảnh đại diện chỉ là một màu xám kiểu Monet, không có bất kỳ ghi chú nào.

 

Tôi trả lời Hướng Thu: [Không sao đâu, đừng lo.]

 

Sau đó, tôi không chút biểu cảm mà chấp nhận yêu cầu kết bạn ấy.

 

Ngay lập tức, người đó gửi tin nhắn tới.

 

Vỏn vẹn ba từ:

 

[Cậu ở đâu?]

 

Tôi đáp lại: [Cậu là ai?]

 

Dĩ nhiên, tôi có thể đoán được là ai.

 

Đối phương nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại.

 

Bấm vào nghe, quả nhiên là giọng trầm thấp của Chu Tịch.

 

Hắn nói: “Gửi địa chỉ nhà cậu cho tôi.”

 

[?]

 

[Muốn gặp cậu.]

 

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, bật cười không tiếng.

 

Ngón tay chạm vào màn hình, từ từ gửi đi tin nhắn đã gõ sẵn:

 

[Gặp ở quán bar Phồn Hoa đi.]

 

Lần này, Chu Tịch không trả lời ngay, phải rất lâu sau mới gửi tin nhắn lại:

 

[Tôi đã ở đây rồi.]

 

Tôi không trả lời, nằm thêm một lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy thay đồ.

 

Khi tôi bước vào quán bar, lập tức thấy Chu Tịch.

 

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt tối sầm khiến người khác phải dè chừng.

 

Khi tôi từ từ tiến lại gần, hắn cũng ngẩng đầu nhìn thấy tôi.

 

Hắn nhíu mày, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì, từ kẽ răng bật ra vài lời:

 

“Cậu cũng có ý thức về thời gian đấy.”

 

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, thản nhiên nói:

 

“Đau toàn thân, nên đến muộn.”

 

“……”

 

Chu Tịch im lặng một lúc, chỉ đáp khẽ một tiếng "ừ" đầy ấm ức.

 

Tôi nhìn xung quanh một lượt, buổi sáng ngày thường, quán bar khá vắng vẻ, nhưng vẫn lác đác vài người nhàn rỗi.

 

Tôi hỏi một cách hờ hững: “Bạn bè của cậu đâu?”

 

Chu Tịch không vui:

 

“Chỉ có mình tôi, không được à?”

 

Tôi cười nhẹ, đáp một câu bâng quơ: “Chỉ là muốn hiểu thêm về cậu thôi mà.”

 

Nghe vậy, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-de-chuoc-toi-cho-ban-than/chuong-13.html.]

Rồi một cuộc gọi vang lên, đám thanh niên trông có vẻ không mấy đàng hoàng kéo nhau đến, kề vai bá cổ.

 

Trong đó có cả Lý Tứ.

 

“Anh Chu, có gì dặn dò ạ?”

 

Một cậu thanh niên vừa xoa tay vừa hào hứng nói.

 

Chu Tịch đưa tay dài ra, hờ hững đặt trên lưng ghế sau lưng tôi, tay thả lỏng gần sát vai tôi.

 

Rất dễ khiến người khác có cảm giác như tôi đang được anh ấy choàng qua vai.

 

Anh nhìn tôi một cái, thần sắc có chút kiêu ngạo:

 

“Cậu muốn biết gì thì cứ hỏi bọn họ.”

 

Ánh mắt nóng rực của bọn họ cùng mùi rượu và t.h.u.ố.c lá trộn lẫn xung quanh tôi, khiến tôi có chút buồn nôn.

 

Thậm chí có khoảnh khắc nào đó, tôi thoáng thấy mơ hồ.

 

Đáng lẽ ra tôi nên ở trong khu giảng đường tràn ngập tiếng chim hót và hoa thơm mà học, tại sao lại phải chịu đựng thứ ô uế và thấp hèn này ở đây.

 

Tôi chỉ vào Lý Tứ, người trông có vẻ chẳng hứng thú gì, rồi mỉm cười nói:

 

“Tôi thấy hứng thú với cậu ta hơn.”

 

17

 

Cả quán im lặng hẳn đi, còn tôi ngả người ra sau, như vô tình tựa vào Chu Tịch.

 

Dù không nhìn hắn, tôi vẫn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên tai mình.

 

Hắn khẽ nói: “Về tôi, không có gì muốn hỏi à?”

 

Thấy tôi im lặng, hắn cười lạnh:

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

“Lý Tứ, chị Giang hỏi gì cậu thì trả lời đi.”

 

Lý Tứ lúc này mới nhìn tôi, vẫn với dáng người khom lưng quen thuộc và gương mặt có chút u ám.

 

Tôi thản nhiên nói: “Người này có vẻ không thích tôi lắm.”

 

Nghe vậy, có người khoác vai Lý Tứ, vỗ nhẹ hai cái như cảnh cáo, rồi cười bảo tôi:

 

"Cậu ta hôm qua thua bạc, còn mắc nợ nữa, tâm trạng không được tốt.

 

Đừng lo, dù thế nào cũng không trở mặt với anh em đâu, đúng không, Lý Tứ?"

 

Lý Tứ im lặng, ánh mắt vẫn ảm đạm.

 

Tôi nghiêng đầu ghé sát vào Chu Tịch, giọng đủ để tất cả đều nghe thấy:

 

“Bọn họ gọi cậu là anh Chu, vậy cậu có sẵn sàng dọn dẹp hậu quả cho họ không?”

 

Lý Tứ bỗng nhìn qua, ánh mắt lộ ra chút kỳ vọng, chờ đợi câu trả lời của Chu Tịch.

 

Chu Tịch không nói gì, nhưng một người em của hắn nhăn mày lên tiếng:

 

"Chị Giang, chị không biết anh Chu đã giúp cậu ta nhiều thế nào đâu, cứ cách ngày là cho mượn hai vạn, hai vạn. Anh em ở đây ai mà chưa bị cậu ta mượn tiền.”

 

“Cậu ta đúng là cái hố không đáy, mẹ thì sắp bệnh c.h.ế.t mà vẫn còn cờ bạc, tiền viện phí cũng là do anh Chu chi."

 

Tôi bật cười nhạt: “Anh Chu quả thực là giỏi giang.”

 

Chu Tịch nhạt giọng: “Chuyện này đừng xen vào, bẩn.”

 

Hắn vừa dứt lời, đám đàn em xung quanh liền đồng loạt huýt sáo trêu chọc.

 

Tôi gật đầu nhượng bộ, đứng dậy:

 

“Tôi đi nhà vệ sinh chút.”

 

Tôi băng qua hai khúc cua và một hành lang dài mới tìm được nhà vệ sinh nữ.

 

Vừa rửa tay xong bước ra, thì Lý Tứ đã đứng đợi ở cửa.

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên, buột miệng kêu lên:

 

“Cậu!”

Loading...