Sống Lại, Hoa Khôi Liền Trở Thành Pháo Hôi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-11-13 12:50:54
Lượt xem: 2,678
"Thế này đi," tôi cười lấy điện thoại ra, "Tôi sẽ gọi anh ấy đến, để mọi người trả tiền."
Rồi tôi bấm dãy số mà kiếp trước tôi đã chặn không biết bao nhiêu lần.
Phó Lê nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc đến không thể quen hơn, giọng run run hỏi:
"Là ai vậy chứ…"
"Người thân cùng dưới một mái nhà, vậy mà vẫn phải giấu giếm, thật là." Tôi mỉm cười ngại ngùng, "Là anh trai kế của cậu đấy."
Phó Lê, cô vì ai mà theo đến tận nước ngoài, tôi rõ quá mà.
5
Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng cười giễu cợt.
"Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của anh rồi sao?"
Tôi nhớ lại nguyên nhân kiếp trước đã cãi vã với Bạch Thừa.
Chúng tôi từng hẹn nhau, sau khi tốt nghiệp sẽ cùng ra nước ngoài học nhạc, nhưng tôi đã lật lọng.
Thành tích của Thẩm Yến luôn đứng đầu, để có thể thi đậu cùng trường với anh ta, một kẻ vốn lười biếng như tôi lại cố sức học đêm học ngày, dốc toàn lực trước kỳ thi đại học.
Cuối cùng, điểm số của tôi miễn cưỡng đủ để vào một... chuyên ngành ít người chọn của trường anh ta hướng đến.
Tối qua, khi biết được quyết định tôi giấu kín, Bạch Thừa liền mắng tôi bằng những lời nặng nề nhất mà anh ấy có thể nghĩ đến, bất chấp mọi lễ nghi gia giáo.
……
"Sao lại không nói gì? Khoan đã..."
Giọng nói bên kia chợt thay đổi, nghi hoặc, "Em là chính chủ à? Hôm qua chúng ta vừa mới hủy kết bạn, em không thể nào nghe điện thoại của anh được. Em là ai?"
Ta hít một hơi thật sâu, kìm giọng xuống, dịu dàng cất lời:
"Tiểu Bạch, em bên này vừa mới xong, có thể đến đón em không?" Tôi còn cố ý dùng tên thân mật giữa hai chúng ta.
Đối phương im lặng hồi lâu.
"Đừng có giả mạo nữa, cô là bạn của cô ấy, hay kẻ nào trộm điện thoại?"
Trộm điện thoại cái đầu anh!
Suýt nữa tôi không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, bèn quay lưng lại với mọi người, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Bạch Thừa, trên m.ô.n.g anh có một vết răng nhỏ, là do em cắn khi còn bé lúc hai đứa đánh nhau, còn anh..."
"Được, được, dừng lại! Anh tin rồi, cho anh ba mươi phút."
Sau đó là một tràng âm thanh lạch cạch lộn xộn.
"Đứng yên ở đó, anh sẽ tới ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-hoa-khoi-lien-tro-thanh-phao-hoi/chuong-3.html.]
"Không cần vội." Tôi chầm chậm quay người lại, đối diện ánh mắt ghen ghét của Phó Lê, rồi cười nhã nhặn bổ sung thêm,
"Em gái anh cũng có mặt ở đây."
6
Mọi người xung quanh không nhịn được tò mò.
"Thật sao? Tụi mình đã gặp qua chưa?"
"Tôi thất tình rồi! Cả cô gái ngoan ngoãn cũng đã có người yêu ư?!"
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, "Là anh trai hàng xóm của tôi trước đây, sau này anh ấy chuyển nhà, nhưng chúng tôi vẫn liên lạc."
Nói xong, tôi ngước lên nhìn vẻ mặt u ám của Phó Lê, "Giờ anh ấy cũng xem như là… anh trai của cậu, phải không?"
Phó Lê cười gượng gạo, "Vậy sao? Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến cậu?"
"Có lẽ hai người chưa thân thiết lắm?" Rốt cuộc, gia đình tái hôn của họ mới kết hợp chưa lâu.
Hai năm trước, mẹ của Phó Lê tái giá với cha của Bạch Thừa, từ đó hai nhà mới dọn về sống chung.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trước đó, Bạch Thừa luôn sống ở căn biệt thự bên cạnh nhà tôi.
Khi còn nhỏ, tôi thường ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng khóc của cậu nhóc bị đánh đòn vì ép luyện đàn trước cây dương cầm.
Tôi cười khúc khích chọc tức anh ấy, còn anh ấy thì tức giận, ném một nắm giấy thấm nước mắt về phía tôi.
Cười người hôm trước hôm sau người cười, mẹ tôi cứ ngỡ tôi thích đàn nên liền đến nói với cha của anh ấy, để chúng tôi cùng học.
Tôi trở thành bạn đàn của Bạch Thừa, cùng nhau chịu khổ.
Kiếp trước, tôi từng phản bội lời hẹn ước với Bạch Thừa, cứ ngỡ có thể cùng Thẩm Yến nắm tay nhau vượt qua thời đại học.
Bạch Thừa tức giận, một mình ra đi đến thành phố âm nhạc mà chúng tôi từng hứa hẹn.
Ba năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trên một chương trình âm nhạc trong nước, Thẩm Yến là người mới thi tuyển, còn Bạch Thừa là vị giám khảo được mời về với mức cát-xê cao.
Bạch Thừa đã sớm nổi tiếng ở nước ngoài, mỗi năm đều phát hành một album đứng đầu bảng xếp hạng, fan hâm mộ khắp nơi trên thế giới.
Khi ấy, toàn bộ tiền tích góp của tôi đều dùng để ủng hộ và bình chọn cho Thẩm Yến, cả hai gộp lại cũng không có nổi một trăm đồng, nghèo đến mức phải nắm chặt hộp cơm ngập dầu mỡ để ăn tạm.
Chúng tôi ngồi co ro trong hậu trường giữa trời lạnh giá, vừa ăn cơm hộp vừa đợi quay.
Bạch Thừa dẫn theo cả một đoàn nhân viên ngang nhiên đi qua trước mặt.
Ánh mắt anh ấy dừng lại ở tôi, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Tôi cố giữ vẻ tự tôn, đặt hộp cơm xuống, đứng dậy chào hỏi người bạn cũ, không màng đến sắc mặt khó coi của Thẩm Yến bên cạnh.
Để rồi sau đó, Thẩm Yến công khai từ chối lời mời của Bạch Thừa vào đội của anh ấy trên sân khấu, tôi vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
"Anh vừa làm cái gì vậy?"