Sống lại không còn ngu ngốc - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:24:11
Lượt xem: 42
Lúc này, ta chuyển chủ đề: “Muội muội không nhận ra cũng bình thường, bởi vì đây vốn dĩ là bất ngờ mà ta chuẩn bị cho tổ mẫu.”
Ta gọi người bưng hũ rượu mật ong trắng lên.
“Tôn nữ biết tổ mẫu thích gì nên đã đặc biệt dâng lên một hũ rượu mật ong trắng bày tỏ lòng hiếu thảo, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó, thế là nghĩ đến bài thơ [Kim trâm ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số], dùng trâm phỉ thúy dát vàng này thay cho trâm ngọc, rượu mật ong trắng tính là sương ngọc, tôn nữ cũng xem như tặng tổ mẫu người lời chúc tốt lành “Tiện thắng khước nhân gian vô số”
Chỉ vài lời đã làm dịu đi bầu không khí xấu hổ này.
Nhưng không phải ta có ý giải vây cho Bùi Băng Lan mà chỉ không muốn phu thê Thừa tướng xấu hổ, như vậy đối với ta cũng chẳng có lợi gì.
Thừa tướng phụ thân khen ngợi ta có lòng, ngay cả tổ mẫu cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Một số vị khách khứa lại bắt đầu tâng bốc ta, mà Bùi Băng Lan lại hoàn toàn bị phớt lờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-khong-con-ngu-ngoc/chuong-12.html.]
Ta mỉm cười quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Bùi Đại, chúng ta nhìn nhau mỉm cười.
Nói ra thì tất cả những kiến thức về ngọc thạch đều do Bùi Đại trước kia dạy ta.
Không ngờ có một ngày nó lại thực sự có ích.
Trong bữa tiệc, Bùi Băng Lan hung ác nhìn ta chằm chằm, mọi kế hoạch hôm nay đều thất bại, chắc chắn nàng hận ta muốn ch-ếc.
Đáng tiếc ta không quan tâm đến nàng ta, sau khi hoàn thành lễ nghĩa xong ta liền muốn về nhà, ca ca Thẩm Du đang đợi ta ở bên ngoài. Bùi Băng Lan thấy ta muốn đi liền bận rộn thu xếp để tiễn ta.
Xung quanh không có ai, ta thở dài: “Bùi Băng Lan, có mệt không? Bây giờ chúng ta không còn liên quan nữa, ngươi không thể vui vẻ sống cuộc đời đại tiểu thư của mình hay sao?”
Bùi Băng Lan nhàn nhạt mỉm cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần ngươi còn tồn tại, ta sẽ không thể quên ngày xưa từng làm nha hoàn trong Bùi phủ. Ta không có cách nào quên được mọi người đều vây quanh ngươi. Thẩm Chi Hoan, ngươi chỉ là một nữ tử xuất thân từ ổ ăn mày, ngươi có tư cách gì tranh cướp, so bì với ta?”
Ta không muốn gây xích mích, không ngờ nàng ta vẫn đuổi theo, nhất quyết phải nói một vài lời khiến ta bực bội mới chịu.