Sống lại không còn ngu ngốc - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-13 01:24:54
Lượt xem: 34
Nhìn bóng lưng hắn, tức khắc ta nhớ lại quá khứ đã từng bị lãng quên.
Đời trước, chính vì chuyện nam sủng này mà ta cùng Bùi Đại đã đoạn tuyệt quan hệ.
Bùi Đại luôn hướng về phía ta, Bùi Băng Lan vẫn luôn biết chuyện này, đây cũng là cái gai trong lòng nàng ta.
Bùi Băng Lan cùng đám nam sủng nàng ta sắp xếp thông đồng với nhau, buổi tối sẽ hạ thuốc gây ảo giác cho ta, sau đó phái Tiểu Xuân đi tìm Bùi Đại nói công chúa xảy ra chuyện.
Lúc Bùi Đại lòng như lửa đốt chạy tới, ta đã chìm sâu trong ảo giác, thấy Bùi Đài thì tưởng là nam sủng xinh đẹp nên bước đến ôm hôn.
“Công chúa, Thẩm Chi Hoan! Ngươi?”
“Ể, mỹ nhân, khà khà mỹ nhân!”
Ta không nhận ra hắn, kéo hắn vào lòng, không để hắn giải thích mà cưỡng hôn hắn.
Bùi Đại bị hành động này của ta làm cho bất ngờ không kịp phòng bị, lúc hắn sắp bị ta lôi lên giường, hắn đập một cái thật mạnh vào lưng khiến ta bất tỉnh nhân sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-khong-con-ngu-ngoc/chuong-17.html.]
Kiếp trước, người trong cung của ta đều do Bùi Băng Lan cài vào, đương nhiên sự việc này rất nhanh liền bị bại lộ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ biết Bùi Đại đã từng là tiểu thúc thúc của ta, thậm chí có người còn tố cáo ta có mối quan hệ không đúng mực với tiểu thúc thúc trên triều, xem nhẹ luân thường đạo lý, nháo nhào yêu cầu phế bỏ chức vị công chúa của ta.
Phụ hoàng tát ta một bạt tai ngay tại đó, Thừa tướng vẫn giữ im lặng, nhưng Bùi Đại lại đứng ra nói: “Là do thần ham muốn sắc đẹp của công chúa, coi thường luân thường đạo lý cũng là thần, thần tự nguyện từ chức để thỉnh tội, chuyện này không liên quan gì đến công chúa.”
Bùi tướng giận dữ quở trách: “Liên quan gì đến ngươi? Ngươi đừng có tùy tiện chụp cái mũ này cho mình. Ngươi biết nếu chuyện này truyền đi…”
Bùi Đại cụp mắt, ngắt lời của Bùi tướng: “…Thần ái mộ công chúa, không hề giả dối.”
Cả triều kinh hoàng.
Bùi Đại bị giáng thành thường dân, buộc cởi bỏ quan phục dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Còn ta thì đang quỳ trước triều đường, chỉ dám nhìn bóng lưng hắn mà không dám nhìn vào mắt hắn, cũng không dám nói ra chân tướng.
Cuối cùng khi mọi người rời đi, Bùi Băng Lan xuất hiện cười nhạo ta: “Bùi Đại vì ngươi mà bị giáng thành dân thường, còn ngươi thì quả là kẻ hèn nhát.”
Đúng, quá hèn nhát.
Hèn nhát đến mức cần người khác gánh tội cho những chuyện ngu ngốc bản thân đã làm.