Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại sau khi con gái bị lấy tạng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-01 16:56:41
Lượt xem: 5,119

Nhan Thành bị tôi đột nhiên nổi giận làm cho sợ hãi.

 

“Không đi thì không đi, em cãi nhau với hiệu trưởng làm gì? Người ta cũng có ý tốt mà.”

 

Ý tốt? Ha ha~

 

Kiếp trước sau khi biết được sự thật về cái c.h.ế.t của Tiểu Tiểu, tôi đã từng hỏi thăm chỗ ở của hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Không ngờ sau khi Tiểu Tiểu gặp nạn, không bao lâu, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đều đồng loạt từ chức ở nhà trẻ.

 

Hiệu trưởng Tiền Chi, vào làm phó tổng giám đốc của một công ty con dưới trướng tổng giám đốc Cao.

 

Giáo viên chủ nhiệm Vương Tịnh Phương, đột nhiên giàu có, trở về quê mua một căn biệt thự.

 

Các học sinh của nhà trẻ không muốn đi khám sức khỏe, đương nhiên họ sốt ruột.

 

Mọi người đều không đi khám sức khỏe, ai sẽ làm xét nghiệm tương thích cho cháu của tổng giám đốc Cao?

 

Bỏ lỡ cơ hội "trời ban" này, những người bình thường như họ, làm sao có cơ hội tiếp cận đại gia giàu nhất tỉnh?

 

Tôi ở bệnh viện chần chừ mãi, làm xong tất cả các hạng mục kiểm tra, đã gần mười hai giờ trưa.

 

Vì tôi đột nhiên nổi giận, ôm chặt lấy Tiểu Tiểu không buông, Nhan Thành cũng không dám đưa Tiểu Tiểu đến nhà trẻ.

 

Kết quả không ngờ, tối vừa về đến nhà, điện thoại của giáo viên chủ nhiệm đã gọi đến số của Nhan Thành.

 

“Lâm Mẫn, ngày mai em xin nghỉ ở nhà một ngày, anh sẽ đưa Tiểu Tiểu đi học.”

 

“Cô giáo chủ nhiệm nói, hôm nay nhiều trẻ không đi khám sức khỏe, nhiệm vụ chưa hoàn thành, ngày mai sẽ có lần kiểm tra bổ sung, bảo chúng ta nhất định phải đi.”

 

Tôi trong lòng lạnh toát.

 

Một cơn giận dữ khổng lồ bùng lên trong lòng.

 

Được rồi, được rồi, các người không để chúng tôi sống yên ổn chứ gì?

 

Vậy thì đừng ai sống yên ổn cả!!!

 

9.

 

Diệp Nhan Thành cảm thấy tôi thật vô lý.

 

“Chẳng phải chỉ là một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ sao? Lại không phải trả tiền, miễn phí thì không tốt à?”

 

“Tiểu Mẫn em đừng làm loạn nữa được không? Vì một lần khám sức khỏe mà đắc tội với hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm, có đáng không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-sau-khi-con-gai-bi-lay-tang/chuong-4.html.]

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: 

 

“Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí?”

 

“Lỡ đâu họ lấy mẫu m.á.u của Tiểu Tiểu để xét nghiệm tương thích với những người giàu có mắc bệnh hiểm nghèo thì sao?”

 

“Em bị hoang tưởng à!” 

 

Nhan Thành gào lên.

 

Lúc này, mẹ chồng cũng đến, cùng Nhan Thành mắng tôi.

 

“Chỉ là rút một ống m.á.u thôi, người ta không đòi tiền, kiểm tra miễn phí cho con, quả nhiên là nhà nghèo không có tiếng, đúng là không ra gì!”

 

“Nhà nghèo? Ha~ nhà họ Nhan các người là nhà lớn thế nào?”

 

Đã không định sống tiếp với Nhan Thành, tôi cần gì phải giữ thể diện cho hai mẹ con họ?

 

“Chê tôi xuất thân từ nông thôn à? Bố mẹ tôi thầu hai ngọn núi chè, khi tôi và Nhan Thành kết hôn, nhà các người cho 28 vạn tiền sính lễ, bố mẹ tôi cho của hồi môn 66 vạn.

 

Lúc đó sao không nói nhà tôi là nhà nghèo?”

 

“Chê chúng tôi là người nông thôn? Bố mẹ tôi sống trong căn biệt thự độc lập 800 mét vuông, nhà các người thì sao? 

 

Cả nhà chen chúc trong căn nhà cũ 89 mét vuông, tiền sửa nhà còn phải lấy của hồi môn của tôi bù vào, chậc chậc~”

 

“Đây chính là người thành phố quý giá à?”

 

Mẹ chồng cả đời quan tâm nhất là thể diện của mình.

 

Bị tôi, con dâu, vạch trần bộ mặt hào nhoáng “người thành phố” của bà ta, mẹ chồng tức giận ôm n.g.ự.c thở dốc.

 

“Nhan Thành! Con cứ để vợ con bắt nạt mẹ ruột con thế à?”

 

Nhan Thành tất nhiên đứng về phía mẹ mình, lạnh lùng ép tôi phải xin lỗi mẹ chồng.

 

10.

 

“Xin lỗi? Tôi vì sao phải xin lỗi?” 

 

Tôi khoanh tay, không nhượng bộ nửa bước.

 

“Chỉ vì một lần khám sức khỏe, có đáng không?” 

 

Nhan Thành cau mày, muốn như mọi khi hòa giải.

 

“Mẹ anh nuôi anh lớn lên không dễ, còn giúp anh chăm sóc Tiểu Tiểu, Tiểu Mẫn em sao không biết cảm ơn?”

Loading...