Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống lại sau khi con gái bị lấy tạng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-01 16:59:38
Lượt xem: 4,652

17.

 

Tôi không ngờ chỉ một giờ trì hoãn mà hiệu quả lại tốt như vậy!

 

Vừa về đến nhà, tôi đã nhận được điện thoại của Diệp Nhan Thành.

 

"Mẹ sắp không qua khỏi rồi, em nhanh chóng đưa Tiểu Tiểu đến bệnh viện, để Tiểu Tiểu gặp bà nội lần cuối."

 

Dù đã nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng vẫn không kịp.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Mẹ chồng vì đột quỵ, cộng thêm phát hiện muộn, lỡ mất thời gian cứu chữa tốt nhất, rất nhanh đã rơi vào tình trạng c.h.ế.t não.

 

Nhìn Diệp Nhan Thành ôm đầu ngồi xổm ngoài cửa phòng phẫu thuật, đau đớn tột cùng, tôi cảm thấy rất thoải mái!

 

Tuy nhiên, như vậy vẫn chưa đủ…

 

"Diệp Nhan Thành, dù mẹ đã đi rồi, nhưng là con cái, chúng ta phải lo lắng cho kiếp sau của bà."

 

"Hay anh thay mẹ ký đơn đồng ý hiến tạng? Hiến t.ạng của mẹ cho người cần hơn, cũng coi như là hành động thiện nguyện cho mẹ."

 

Diệp Nhan Thành lập tức đứng dậy, mắt đỏ ngầu nhìn tôi: 

 

"Lâm Mẫn, cô quá ác độc rồi!"

 

"Mẹ đã làm gì đắc tội với cô? Đến c.h.ế.t cô cũng không buông tha bà?"

 

"Hiến t.ạng? Cô muốn mẹ c.h.ế.t không toàn thây sao?"

 

Tôi nhìn anh ta với vẻ tổn thương: 

 

"Diệp Nhan Thành, anh hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho mẹ."

 

"Anh quên rồi sao? Trước đây mẹ không phải luôn dạy chúng ta, phải có tinh thần hy sinh sao?"

 

Diệp Nhan Thành nghẹn lời, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quay đi.

 

Cuối cùng, anh ta vẫn không đồng ý hiến tạng của mẹ.

 

Con gái ruột, nói bán là bán ngay.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/song-lai-sau-khi-con-gai-bi-lay-tang/chuong-8.html.]

Đến lượt mẹ ruột lại không nỡ?

 

Ha ha~

 

Nhìn Diệp Nhan Thành đau khổ tột cùng, tôi chỉ thấy vô cùng ghê tởm!

 

Kiếp trước, khi Tiểu Tiểu của tôi c.h.ế.t thảm, mẹ con họ chắc là vui lắm nhỉ?

 

Chết một đứa trẻ không được yêu thương, kiếm được hơn trăm vạn, họ có bao giờ rơi một giọt nước mắt nào vì Tiểu Tiểu của tôi?

 

Nhưng không sao, kiếp này, sẽ đến lượt các người phải khóc!

 

18.

 

Hai ngày sau, bà mẹ chồng tổ chức tang lễ. 

 

Con trai yêu quý của bà, Nhan Thành, khóc đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. 

 

Tôi, với tư cách là vợ cũ, tất nhiên phải giúp đỡ. Lợi dụng lúc trong phòng không có ai, tôi lấy ra một ống tiêm mua từ hiệu thuốc, nhanh chóng chích vào cánh tay của Nhan Thành, lấy ra một ống máu.

 

Từ nhà Nhan Thành trở về sau đám tang, tôi bảo bố mẹ dẫn Tiểu Tiểu về nhà trước. 

 

Sau đó, tôi gọi một người giao hàng, gửi mẫu m.á.u của Nhan Thành đến nhà họ Cao. Trong bưu kiện còn có một tờ giấy nhỏ đã in sẵn. Trên đó có bản sao chứng minh nhân dân của Nhan Thành, kèm theo thông tin về đơn vị công tác, số điện thoại di động và địa chỉ nhà của anh ta. 

 

Chỉ có bốn từ: "Mẫu m.á.u tương thích ".

 

Tôi cũng mới chợt nghĩ đến điều này khi ký giấy ly hôn tại Cục Dân chính. 

 

Nhan Thành là cha ruột của Tiểu Tiểu, nếu Tiểu Tiểu có thể tương thích thành công với cháu nội của ông Cao, thì có lẽ Nhan Thành cũng có thể? 

 

Lần này, tôi muốn xem thử Nhan Thành có sẵn sàng hiến trái tim của mình để kiếm hơn một nghìn vạn, cứu cháu nội của ông Cao hay không.

 

Gửi bưu kiện xong, tôi bắt xe đến trường mẫu giáo để làm thủ tục chuyển trường cho Tiểu Tiểu. 

 

Nhà tôi cách thành phố khoảng hơn một giờ đi xe. Cô giáo chủ nhiệm khi nghe tôi muốn chuyển Tiểu Tiểu đến trường mẫu giáo ở nông thôn, liền phát ra một tiếng cười khinh miệt.

 

"Mẹ Tiểu Tiểu, tôi chưa bao giờ thấy ai làm mẹ như cô. Các bậc cha mẹ khác đều tìm mọi cách để đưa con lên thành phố học. Cô thì ngược lại, lại đưa con về nông thôn học? Nông thôn làm gì có trường tốt?"

 

Tôi mỉm cười nhìn Vương Tịnh Phương.

 

"Khinh thường nông thôn như vậy sao? Hy vọng cô Vương có thể sống mãi ở thành phố lớn, đừng bao giờ về nông thôn nhé."

Loading...